Edit: Mỳ
Tôi là người Trung Quốc, tên là Vưu Châu Châu. Là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hãng hàng không Bắc Hàng.
Hãng hàng không Bắc Hàng vừa mở một đường bay mới, lộ trình bay từ Thành Bắc đến London. Một tuần trước Vưu Châu Châu đã bay liên tiếp, bây giờ lại tiếp tục chuẩn bị bay thêm chuyến mới. Trước đó, cô vừa mới bay từ Rome về.
“Tớ vẫn còn rất nhớ Rome.” Vưu Châu Châu nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, hai chân vắt chéo. Lông mi vừa dày, lại dài giống như lông vũ, móng chân từng móng được sơn đủ mọi màu sắc.
“Tại sao?” La Xán Xán ngồi dưới đất dựa theo bản vẽ, liều mạng xếp gỗ. Tòa thành đã bắt đầu có hình dáng. Cô hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Bởi vì tình yêu.”
“Ừm? Cậu yêu rồi?”
“Tớ gặp được tình yêu của tớ rồi.”
La Xán Xán vội vàng nắm đồ vật trong tay, vẫn không chịu quay đầu lại, cười chế nhạo: ”Cậu gặp được tình yêu? Là thật hay là giả vậy?”
Vưu Châu Châu rất xinh đẹp, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm tất cả đám đàn ông say mê. Người thích cô nhiều vô số. Chính bản thân Vưu Châu Châu cũng đã nói chuyện yêu đương hai lần, nhưng La Xán Xán biết trong lòng cô vẫn luôn nhớ mãi về mối tình đầu, không phải là qua hai lần yêu đương sẽ vô tật mà chấm dứt được. Bây giờ, nghe khi nói cô đã gặp được tình yêu mới, La Xán Xán tự nhiên không được tin cho lắm.
“Đương nhiên là thật rồi.” Vưu Châu Châu vẫn miễn cưỡng nhắm mắt lại, nhớ tới tình cảnh gặp người đàn ông kia ở Rome.
Nửa đêm hôm đó, cô đói bụng, khách sạn cung cấp một ngày ba bữa cũng đã sớm kết thúc, nên đành phải đi ra ngoài để tìm gì đó ăn. Bên ngoài vẫn đổ mưa liên tục, nước đọng vẫn còn rải rác khắp nơi, vì băng nhanh qua đường nên cô đã ngã một phát. Bỗng nhiên lúc đó có chiếc xe từ đâu lái tới, thấy có người ngã liền nhấn kèn thúc giục, nhưng chân cô lại đang đau, vì thế nên không đứng dậy được. Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong bước xuống, mặt lạnh cau mày, dùng tiếng anh hỏi cô có xảy ra chuyện gì không.
“Chân tôi đau.”
Anh ta đưa tay ra nắm chặt tay của Vưu Châu Châu, đem cô kéo qua một bên. Sau đó lại lên xe, từ bênh cạnh cô, chạy qua.
“Ha ha, anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?” Cô nhìn theo xe hô lên:”Đến nhà hàng SF!”
Xe chạy được một đoạn, sau đó dừng lại. Cô lập tức khập khiễng đi qua:” Xin lỗi, tôi không lên xe được.” Xe việt dã màu đen, có bệ rất cao, cô đứng ở trước cửa xe, nhìn người đàn ông nói.
Anh ta nhíu mày lại, xuống xe mở cửa sau, cầm cánh tay của cô.
“Ôi, anh nhẹ tay một chút.” Vưu Châu Châu kêu đau.
Người đàn ông hơi nới lỏng một chút lực đạo, nhưng Vưu Châu Châu cũng vẫn thấy đau.
Anh ta nhất định là không có bạn gái, cô nghĩ trong lòng.
Cô ngồi trên xe, quan sát anh ta. Nhìn từ phía sau, chỉ có thể nhìn được một bên mặt của anh ta. Gương mặt mới nãy cô thấy —- là gương mặt của người Châu Á, đường nét cứng rắn, ít có anh tuấn. Giờ phút này, nhìn lại gò má của anh, ngay cả đường cong của hai bên gò của anh cũng làm cho người ta ganh tị.
“Anh là người Trung Quốc sao?” Cô suy đoán.
Không một câu trả lời, cô hỏi tiếp:” Anh tên là gì?” Không đợi được đáp án nên Vưu Châu Châu tiếp tục hỏi.
Quả thật là rất lạnh lùng nha, cô đối với anh không khỏi có một chút thiện cảm:” Tôi là người Trung Quốc, tên là Vưu Châu Châu. Là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hãng hàng không Bắc Hàng.”
Anh ta rốt cuộc cũng quay đầu nhìn. Cô cho rằng anh sẽ còn nói gì nữa, nhưng anh ta lại quay đầu đi tiếp tục lái xe.
Dọc đường không nói chuyện, xe dừng lại bên ngoài nhà hàng SF, anh đem cô “Túm” xuống xe, sau đó nhanh chóng phóng xe chạy đi. Ít nhất, cô cũng có thể cho đó là “Túm”, bởi vì cô trời sinh là sợ đau, mà anh ta thì dường như có sức lực rất lớn.
“Mình nhất định sẽ tìm được anh ta.” Vưu Châu Châu nói.
La Xán Xán khép hờ cửa sổ trong phòng lại, cô ấy nghĩ Vưu Châu Châu đã ngủ rồi, nhưng đâu ngờ rằng Vưu Châu Châu vẫn còn thức.
Cô mở to mắt, đôi mắt sáng long lanh, không khỏi có vài phần đang yêu. Cô liếc mắt nhìn La Xán Xán, chậc chậc hai tiếng:” Nhìn cậu có vẻ là rất kiên trì với người đó nha.”
La Xán Xán cho rằng cô chỉ là nàng công chúa chỉ biết nấp trong lâu đài.
Vưu Châu Châu đưa tay nhìn xuống đồng hồ, “Này” một tiếng, nói:”La Xán Xán, không phải khoảng một tiếng nữa cậu phải bay sao? Cậu không cần phải đến công ty hả?”
La Xán Xán lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, quả nhiên chỉ còn một tiếng. Cô nhanh chóng đứng lên:” Châu Châu, tớ đi trước đây! Có gì cậu khóa cửa giúp tớ!”
“Đi đi!” Vưu Châu Châu duỗi lưng một cái, đổi tư thế, tiếp tục gác hai chân chéo lên thành ghế.
Vưu Châu Châu và La Xán Xán chơi với nhau từ nhỏ. La Xán Xán là tiếp viên trưởng, nhưng cô ấy lại làm ở hãng hàng không Trường Cát chứ không phải làm cùng công ty với Vưu Châu Châu.
Trước khi Vưu Châu Châu bay chuyến đầu tiên, La Xán Xán nói với Vưu Châu Châu rằng cô ấy cũng bay đến London, chỉ là chuyến bay của cô ấy đến muộn hơn ba tiếng so với Vưu Châu Châu, ở tại khách sạn Trafalgar.
Vưu Châu Châu và La Xán Xán là bạn thân, nhưng lại không cùng công ty, giờ giấc bay cũng không giống nhau, rất khó để gặp nhau, chuyện mà hai người bay đến cùng một chỗ và cùng thời điểm là chuyện không thể nào.
“Thế thì, đến lúc đó gặp lại.” Vưu Châu Châu cúp điện thoại.
Chuyến bay đến London của Bắc Hàng, chuẩn bị cất cánh sau bốn tiếng chờ đợi. Bởi vì là cơ trưởng, nên Vưu Châu Châu thông báo cho các nhân viên phi hành đoàn, cùng với tổ tiếp viên đến sớm hơn bốn giờ để chuẩn bị.
Đến giờ, Vưu Châu Châu giương mắt nhìn lướt qua những người đang ngồi, nhìn về phía tiếp viên trưởng:” Tiếp viên trưởng, hình như thiếu mất một người?”
“Thiếu Trần Hương, chắc một chốc nữa đến. Tôi vừa nghe điện thoại, cô ấy nói cô ấy đang chờ thang máy dưới công ty.” Tiếp viên trưởng nói.
Vưu Châu Châu “A” một tiếng.
“Tùng, tùng, tùng.” Tiếng bước chân vang lên, đúng lúc Trần Hương chạy đến cổng, bước tới ngồi xuống, khuôn mặt áy náy:” Xin lỗi, tôi đến muộn.”
“So với giày cao gót của tôi, giày của cô âm thanh còn vang dội hơn đó.” Vưu Châu Châu cười nói.
Trần Hương đỏ mặt.
“Sau này, tiếp viên trưởng sẽ quản lý, cô cũng không cần tới nữa.” Vưu Châu Châu thu lại nụ ý cười, chậm rãi nói.
“Cơ trưởng, bởi vì tôi….”
“Tôi không muốn nghe giải thích.” Vưu Châu Châu ngắt lời Trần Hương.
Trần Hương nén giận.
Vưu Châu Châu cũng mặc kệ, nhìn bản đồ một chút rồi nói cho mọi người kế hoạch bay lần này. Quan trọng nhất là thời tiết của London.
“Cơ trưởng, ba ngày trước bên London mưa to đến mức nước ngập cả tàu điện ngầm. Theo dự báo thời tiết nói, mười ba tiếng sau London còn có một trận mưa lớn, tỉ lệ mưa xuống là khoảng năm mươi phần trăm.” Cơ phó đầu tiên Lục Phi nói.
“Ừm, tiêu chuẩn hạ xuống còn cách xa lắm, không có gì đáng ngại.” Vưu Châu Châu nói:” Nhưng đề án cũng phải làm cho tốt.”
Tiếp tục thảo luận thêm một vài vấn đề nữa, Vưu Châu Châu bảo mọi người lên kiểm tra máy bay chuẩn bị cất cánh.
Các tiếp viên và mọi người bên tổ bay kéo hành lý riêng của mình. Trần Hương vừa đi vừa hướng về phía tiếp viên trưởng oán giận:” Tôi đến trễ chưa đến một phút đồng hồ nữa, không lẽ cô ấy lấy việc công ra giải quyết thù hằn với tôi sao?”
Tiếp viên trưởng nhớ đến việc bạn trai của Trần Hương từng theo đuổi Vưu Châu Châu, nhưng sau này không biết tại sao lại thành bạn trai của Trần Hương. Nghe Trần Hương nói thế, không lẽ bạn trai của cô ấy bỏ qua Vưu Châu Châu quay qua yêu người khác rồi?
“Bạn trai của cô ta là ai?” Vưu Châu Châu đi kiểm tra máy bay một vòng xong quay lại khoang điều khiển. Sau khi nghe cơ phó thứ hai Tần Hãn nhắc đến Trần Hương, không khỏi tò mò hỏi.
“Tôn Nhất Phàm.”
“Tôi mặc dù sẽ dùng việc công để báo thù riêng, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ Tôn Nhất Phàm là ai, mà lại nghĩ là tôi dùng việc công để báo thù riêng, vậy nên tôi sẽ có lý do làm cho người khác tin.” Vưu Châu Châu nói.
Tần Hãn và Lục Phi nhìn nhau một cái, gật đầu cùng nhau giơ ngón tay cái lên.
Đến giờ cất cánh, hành khách đã lên máy bay đầy đủ, Vưu Châu bảo Lục Phi xin phép bay. Nhận được mệnh lệnh của đài quan sát, Vưu Châu Châu điều khiển máy bay, chạy qua một đoạn đường băng, máy bay bắt đầu bay lên, hướng đến chỗ cần đến bay đi.
Theo dự đoán trước đó, là sẽ có một trận mưa lớn, nhưng khi bay đến nơi lại không có một trận mưa nào, London chào bọn họ bằng một bầu trời trong xanh, gió nhẹ. Máy bay ổn định đáp xuống sân bay London, dọc theo đường băng trượt mấy phút, sau đó máy bay dừng lại.
Nhiệm vụ bay đến London hoàn thành tốt đẹp. Sau khi bay một đường dài, đội bay và tổ tiếp viên có thời gian ba ngày để nghỉ ngơi. Đoàn người theo xe đến khách sạn đã được chỉ định mà ở.
Vưu Châu Châu nằm trên giường nghỉ ngơi tận ba tiếng, chợt nghĩ đến La Xán Xán cũng bay đến London. Cô cầm điện thoại thông tin lịch bay của La Xán Xán, đã đến. Vưu Châu Châu gọi vào điện thoại của La Xán Xán thì điện thoại lại tắt máy, sau đó cô tiếp tục gọi thêm vài cuộc nữa nhưng đối phương vẫn không chịu bắt máy. Qua nửa tiếng sau cô gọi lại, vẫn không được.
Vưu Châu Châu nhíu mày, không lẽ cô phải thả chim bồ câu sao?
Cô tự mình bắt xe đến khách sạn Trafalgar.
Sau khi xe chạy đến khách sạn, Vưu Châu Châu đi vào đại sảnh, mắt nhìn lướt qua, vừa đúng lúc cửa thang máy được mở ra. Một người đàn ông bận đồ màu xanh da trời, đi vào thang máy. Anh ta xoay người, trên đồng phục có quân hàm bốn sao, giống như cô. Hơn nữa, khuôn mặt của anh ta….
Hai mắt Vưu Châu Châu sáng lên. Hóa ra, anh ta cũng giống cô đều là phi công, mà lại còn là cơ trưởng.