Cô Trợ Lý Và Nàng Gia Sư

Chương 48




Tiểu Ly oppa là cô gái hiền lành tốt bụng xinh đẹp quyến rũ... à không, đáng yêu nhất... nhà em ấy, cô giáo Thảo thì cũng chẳng kém cạnh, xinh đẹp, giỏi giang và giàu có, ý tôi là vốn tự có, còn sau này có phát triển không thì còn tùy, thề chứ cứ mỗi lần thấy cô giáo Thảo là tôi nghĩ ngay đến một người có thể đưa ngành công nghiệp VAV lên một tầm cao mới... Đùa đấy, con gái nhà người ta có hơi hơi lớn một chút thôi chứ tính tình vẫn còn nhỏ lắm, nghĩ vớ nghĩ vớ là cắt trym nhé.

Tình hình là trong lúc tôi còn đang mải mê với từng nốt nhạc say đắm của chị Linh thì bên dưới kia, hình như đã có biến, có tiếng gì đó rơi vỡ thì phải. Tức tốc, tôi tụt cả quần đội lên đầu mà chạy xuống xem xét tình hình. Trời ơi, một cảnh tượng khiến tôi bị ám ảnh mãi, có lẽ, sẽ chẳng bao giờ tôi quên được, khoảnh khắc đó, chiếc ly vỡ tan thành từng mảnh dưới sàn nhà, và bên cạnh đó... con nhóc Trân, đang lôi điện thoại ra chụp ảnh tự sướng, cười tụt hết cả lưỡi vào trong, âu mai gót:

- Cái đậu phụ mày Trân, làm tao hết hồn, đm sống ảo vừa thôi.

- Babii hai cutoe lại đây chụp chung nào, nhanh nhanhhh.

- Dọn đi còn ngồi đó nữa.

Tiểu Ly và cô giáo Thảo cộng thêm bà chị Linh thay nhau nhặt từng mảnh vỡ, còn tôi sau khi mắng mỏ con em gái đáng ăn đòn thì cũng đú đởn chạy lại làm vài tấm check in "vỡ ly" trước khi quay sang thu mấy mảnh thủy tinh thừa mứa. Và rồi:

- A, đau.

Đan Thảo dường như vừa bị miếng thủy tinh nhọn hoắt kia đâm vào tay, từng giọt máu đỏ tươi rỉ ra trên đôi bàn tay xinh xắn ngọc ngà của em ấy. Bất giác, tôi chạy đến nắm lấy tay của cô giáo Thảo và tỏ vẻ lo lắng mà quên mất rằng, Tiểu Ly oppa vẫn đang ngồi, ngay tại đây:

- Thảo, em có sao không, để anh lấy bông băng cho em nhé, ngồi im chờ anh một lát.

- Dạ... vâng...

Tôi hành xử một cách quá cảm tính và manh động, tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả, chỉ biết ánh mắt đượm buồn và tràn ngập sự lo lắng kia của Tiểu Ly đã thực sự khiến tôi bị ám ảnh, liệu tôi có nên dứt khoát một lần và mãi mãi không. Chuyện với chị Linh đã một lần rồi, vùng vằng qua lại, rút cục thì mọi chuyện cũng chẳng đâu vào đâu, một tình yêu thật đẹp đã tan vỡ chỉ vì sự thiếu quyết đoán và cái tật háo sắc của tôi. Khựng lại một nhịp, tôi đổi ý kéo tay cô giáo Thảo lên phòng cùng nhau. Ánh mắt bất ngờ giờ đây không chỉ còn là của riêng Tiểu Ly, mà còn là nhóc Trân, còn là chị Linh nữa. Không kịp ngoảnh lại, nhưng tôi đã kịp thấy, Tiểu Ly oppa khuỵu xuống bên cạnh chiếc bàn ăn và chị Linh cũng ngay lập tức tiến lại gần đỡ lấy em ấy... Có lẽ, đã đến lúc rồi.

Tôi kéo cô giáo Thảo vào phòng và đóng cửa lại, nhanh chóng lấy chiếc băng cá nhân trên tủ thuốc dán lại cho em ấy. Và rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, lấy hết can đảm, tôi nói:

- Thảo à, anh hỏi em câu này, em trả lời thật lòng nhé.

Thiệt tình hành động của tôi lúc nào quả là không phải phép, nếu để Đan Thảo biết được, chắc em ấy sẽ coi tôi là một thằng khốn nạn và trêu đùa, nhưng đó là bắt buộc, tôi phải đánh đổi tất cả để đem lại niềm tin đã sứt mẻ quá nhiều từ Tiểu Ly, tôi không thể làm em ấy đau khổ thêm một lần nào nữa, đã quá đủ rồi. Tôi nhanh chóng bật ghi âm trên điện thoại một cách lén lút, tôi muốn ghi lại nội dung cuộc trò chuyện này, tôi phải chứng minh cho Tiểu Ly oppa thấy, người mà tôi thương nhất trên cuộc đời này, chỉ có oppa mà thôi:

- Vâng...

Cô giáo Thảo bình thường táo bạo là thế nhưng hôm nay có phần hơi sợ sệt trước tôi, có lẽ là do hành động của tôi có hơi sỗ sàng thật, nhưng tôi không thể làm khác:

- Em có... thích anh chút nào không?

Một câu hỏi có vẻ quá đột ngột, nhưng có vẻ là cô giáo Thảo, em ấy đã phần nào chuẩn bị trước tinh thần cả rồi. Cho nên, nở một nụ cười tỏa sáng, cô gái xinh đẹp đứng trước mặt tôi vẫn nhẹ nhàng trả lời:

- Nói không thì cũng không hẳn, nhưng mà... hì, em đã thích một người khác, nhưng anh, anh rất đặc biệt...

- Ý em là...

Thật tình ngay cái lúc ấy tôi chẳng hiểu cô giáo Thảo đang nói cái quái gì nữa, sao lại thích tôi rồi thích người khác, thích gì mà thích lắm thế:

- Thiệt ra thì, mẹ anh Phong, đã nhờ em... thử thách chị Ly một chút, vì bác nói, bác biết là anh sẽ không bao giờ bỏ chị Ly, bác nhờ em đến gặp mặt anh để... ưm, nói sao ta, ưm... để chị Ly thấy lo lắng, từ đó sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân hơn... Đó là tất cả lý do, hì hì.

- Thật, thật hả? Mẹ anh... đã như vậy ư?

Câu trả lời của cô giáo Thảo không chỉ khiến tôi bị sốc vì tình tiết trong đó chẳng khác nào một bộ phim truyền hình Hàn Quốc, cũng có những âm mưu, những thủ đoạn, thế nhưng tất cả âu cũng chỉ là vì mẹ muốn tốt cho... cô con dâu tương lai của mẹ mà thôi, mẹ biết tôi sẽ cứng đầu và không rời xa Tiểu Ly, vậy nên, mẹ đã làm ngược lại, đó là giúp Tiểu Ly trở thành một cô gái giỏi giang và đảm đang hơn mà thôi:

- Đúng ạ, thiệt tình ban đầu em cũng hơi thắc mắc, em cứ nghĩ chuyện của anh Phong với chị Ly là trong phim cơ, hihi, nhưng từ hôm gặp chị Ly, em đã hiểu tại sao anh Phong cũng như bác gái rất thích chị ấy.

- Tại sao?

- Vì chị Ly là một cô gái rất đáng yêu, chị Ly hồn nhiên, vô tư và em nghĩ là chị Ly yêu anh Phong nhiều, hì.

- Ai bảo em Ly vô tư đấy, kk.

Cô giáo Thảo ngập ngừng một lát, nhưng rồi cũng sớm tiết lộ cho tôi sự đáng yêu của oppa bé bỏng, đó là:

- Thiệt ra á, ban nãy, chị Ly có xin số điện thoại của em, em cứ tưởng chị ý định dằn mặt hay oánh ghen em cơ, nhưng mà, hì hì, chị ý chỉ nhắn tin cho em thôi, anh Phong xem nè!

Chuyện của mẹ tôi sốc 1 thì tin nhắn của Tiểu Ly oppa làm tôi sốc đến 10, thiệt tình là tôi không biết cô nàng này còn trò gì quái đản hơn thế hay không, cơ mà chắc có cho vàng tôi cũng chẳng dám bén mảng đến ai nữa đâu, oppa giữ tôi kỹ quá mà, hahaa. Một tin nhắn ngắn gọn thôi, nhưng mà đã đủ để cho cô giáo Thảo hiểu gần hết về anh yêu của tôi rồi "Thảo ơi Thảo dễ chương, Thảo đừng thích anh Phong nha:(((". Vậy đấy, oppa của tôi đấy, vẫn lí lắc, vẫn hồn nhiên nhưng sự quan tâm dành cho tôi không bao giờ là thiếu cả, phải không?

À mà quên nữa:

- Vậy tóm lại là cô Thảo có thích con không nè?

- Ưm, bé Phong nói chuyện rất đáng yêu nhưng mà cô Thảo đang thích một anh cùng lớp rồi nè, đừng có mà mơ tưởng đó nha, hì hì.

Lại một cô gái hay cười nữa đi ngang đời tôi. Cô gái này như một cơn mưa ngâu nhẹ nhàng rồi vội vã lướt qua, để lại trong tôi một chút gì đó ấn tượng, nhưng chỉ là thoáng qua, nó tô điểm thêm cho sắc cầu vồng vẫn luôn rực sáng cạnh tôi, cô bạn Lyly bé bỏng và đáng yêu nhất trên đời.

Câu chuyện kết thúc, tôi và Đan Thảo vui vẻ trò chuyện suốt quãng đường xuống nhà bếp, bỏ qua ánh nhìn đầy tức giận từ ba tôi cũng như chị Linh. Tiểu Ly thì chả biết chạy đi đâu rồi nữa. Chị Linh vừa thấy mặt tôi, đã giận dữ đứng dậy, tiến lại gần tôi và... bốp, một cú tát vũ trụ giáng vào mặt tôi, kèm theo ánh mắt cáu kỉnh, lần đầu tiên mà tôi thấy bà chị hiền hơn cục đất của tôi nổi giận đến vậy, tôi đã làm gì... sai à:

- Đồ sở khanh. Hừ.

Chị Linh giận dữ bỏ ra ngoài trong lúc tôi vẫn còn ngơ ngác chưa kịp giải thích gì cả, tất nhiên là tôi và cô giáo Thảo đều hiểu, nhưng mà 3 cô gái ở dưới này thì không đâu:

- Chị Ly đâu rồi Trân?

- Ly oppa á, bên ngoài xích đu kìa, hai ông bà chịch nhau trên đó hay sao mà lâu dợ?

- Câm mồm, sao không gọi tao xuống?

- Em gái thì em gái chứ đạp đổ LEGO của anh hai cũng dễ chết chứ bộ.

Tôi thừa biết con nhóc con này nó đang nói cái gì, chỉ có cô giáo Thảo là không hiểu thôi, vì thực ra, LEGO, là trò chơi... xếp hình đó.

Bỏ mặc con nhóc đang lầy lội bên trong, tôi tức tốc chạy ra phía ngoài tìm Tiểu Ly. Xích đu cái quần què, làm gì có ở đây. Bất giác, tôi cảm thấy lo lắng cực độ, Tiểu Ly hay nghĩ quẩn lắm, lỡ em ấy làm điều gì không hay thì sao. Tôi vừa bấm điện thoại vừa chạy xung quanh tìm Tiểu Ly, chưa bao giờ tôi cảm thấy lo lắng như lúc này. Từ bé đến giờ, tôi chỉ khóc vì 3 người phụ nữ, đó là mẹ tôi, là chị Linh và lần này là vì Tiểu Ly. Chả hiểu từ bao giờ, những giọt nước mắt đã lăn trên đôi má của tôi, chưa bao giờ tôi yếu đuối đến vậy, chỉ cần Tiểu Ly thôi, tôi hứa, tôi sẽ không cần gì nữa, em đâu rồi?

Tôi hoảng hốt chạy khắp nơi, và rồi... tôi dừng lại, nơi trước quán... kem 21 mùi kia, Tiểu Ly oppa, đang thích thú múc từng thìa kem mát lạnh, đang đi bộ và ngon lành thưởng thức nó. Tôi chưa kịp hoàn hồn, chỉ biết nhìn theo cô gaí bé bỏng của tôi. Em ấy hình như đang khóc, hai mắt đã đỏ hoe rồi nhưng miệng thì vẫn gắng gượng cười, nhìn em như thế, tôi thấy mình vẫn chỉ là một đứa chả ra gì, chẳng biết quan tâm gì đến em, cái tật mê gái mãi không bỏ đã khiến tôi gặp biết bao nhiêu rắc rối rồi. Mặc cho bao lỗi lầm đi chăng nữa, Tiểu Ly vẫn ở đó, ngay cạnh tôi đây, sẵn sàng đưa tay đón lấy và thương tôi bằng những cảm xúc tự nguyện. Oppa bé tẹo ngồi xuống bên một chiếc ghế đá ven đường, vừa ăn vừa mếu. Dẫu thế nào đi nữa, Tiểu Ly vẫn mãi là cô bé đáng yêu của tôi, nhỉ?

Trời hôm nay âm u đến lạ, từng cơn gió thổi mạnh khiến tấm thân bé bỏng đó đang run lên từng hồi. Em vừa khóc vừa đưa tay lên dụi mắt, em cũng chỉ là con gái thôi, buồn là khóc, hay vui là cười, em cũng chỉ muốn em như bao người, được tôi yêu thương một mình em thôi. Nhiều khi tôi không thể ngờ, bên tôi em mạnh mẽ đến vậy, mạnh mẽ hay là ngốc đây, chắc em đã không phân định được điều gì nữa, khi em vẫn thương tôi.

Thoáng thấy bóng tôi tiến lại, Tiểu Ly đứng dậy toan bỏ đi. Nhưng rồi cũng như mọi lần, tôi níu lấy Ly và ôm chặt em vào lòng, cô bạn nhỏ đáng thương đang khóc, nước mắt em ướt đẫm đôi vai áo tôi, em nấc lên từng hồi:

- Anh xin lỗi, đáng lí ra anh phải nói trước với em mới phải... Em nghe cái này đi...

Tiểu Ly vẫn đứng đó, em đang lặng im, em vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để đặt niềm tin nơi tôi, và có lẽ, hôm nay, tôi đã không làm em thất vọng rồi. Oppa bé bỏng chợt mỉm cười khi tiếng ghi âm vừa dứt, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ kia ngước lên nhìn tôi, em rướn lên và đặt lên má tôi một nụ hôn, rất khẽ, nhưng là yêu...

Hạnh phúc mỏng manh lắm, nó giống như... cứt vậy, đôi khi nhão, đôi khi cứng hoặc đôi khi nhỏ giọt, nhưng suy cho cùng thì vẫn thúi. Tình yêu cũng thế, có buồn có vui có giận hơn, nhưng rút cục thì vẫn không thể dứt nhau ra được. Tôi và oppa là vậy đó, giận nhau cãi nhau suốt ngày, nhưng tha thứ và làm hòa cũng nhanh lắm, vì oppa của tôi, cô ấy đáng yêu hơn bất kì ai trên đời.

Tiểu Ly nằm gọn trong lòng tôi, em vẫn còn sụt sịt, mắt em vẫn còn sưng, cơ mà tôi biết đằng sau cái sân bay kia là một con tim đang hạnh phúc và tràn ngập niềm vui. Em cười, nụ cười tuơi tắn như muốn xóa tan đi cụm mây tối đen kia. Có thể em không xinh xắn như Thảo, em cũng chẳng giỏi giang bằng chị Linh, nhưng đối với riêng tôi, em vẫn luôn là người con gái cutoee và đẹp trai nhất dải ngân hà:

- Anh ơi, Ly có hư không?

- Oppa mà hư em cũng thương oppa nhất mà.

Tôi hôn tóc Tiểu Ly, em thích như thế:

- Oppa sẽ ngoan, oppa hứa.

- Biết rồi ông tướng con của tôi ạ, cưng dễ sợ.

- Ưm đừng có búng trán oppa, đao mà.

- Đau chứ không phải đao.

- Đaoooooooo.

Tôi búng một cái rồi lại hôn một cái, sến quá đi mà, hihi:

- Oppa há miệng ra đút kem cho nè, vừa ăn vừa khóc, xấu lắm.

- Kệ người ta, người ta buồn.

Cơn mưa ngoài trời cứ trút xuống từng đợt khiến Tiểu Ly bé bỏng cảm thấy lạnh, và tôi, rất may, tôi đã lường trước sự việc và đem theo một chiếc áo khoác, nhưng mà... chỉ một thôi. Dĩ nhiên, tôi nhường hết cho em rồi, đó là đạo lý mà, phải không:

- Mấy người lạnh thì sao, kệ em mà, em nằm vậy là ấm gồi, mấy người mặc đi.

- Ngoan nào, anh không có lạnh, mà anh có lạnh cũng chẳng sao, vì có oppa ở đây rồi, cứ để cho cơn gió đó đuổi theo một làn mây trôi, haha.

- Muốn hôn, nhưng để về nhà đi, hì hì.

Tiểu Ly dụi đầu vào ngực tôi rồi vòng tay ôm tôi chặt cứng. Chỉ có ở bên cạnh em, tôi mới thấy bình yên. Ở cạnh em, tôi chẳng biết lạnh là gì nữa, chỉ thấy ấm thôi, trong lòng này, em biết không?

Tôi vẫn luôn nhớ rằng, Tiểu Ly xinh đẹp và đáng yêu, nhưng tôi nào có ngờ, chính sự đáng yêu đó lại khiến chúng tôi lâm vào một hoàn cảnh oái ăm như vậy, chẳng còn người thứ 3 thứ 4 nào nữa, lần này, chỉ là...