Cô Trợ Lý Và Nàng Gia Sư

Chương 13-14




Chap 13:

Chưa bao giờ tôi nghĩ đời mình nó lại đen như thế này. Tình yêu tình báo thì chưa đâu vào đâu, giờ lại thêm cái phốt công việc như này thì tôi biết sống làm sao.

Trong khoảnh khắc, tôi nổi máu chó, cầm cái lọ hoa đập vào đầu Mạnh đao khiến nó gục ngay tại chỗ, máu me be bét. Mọi người xung quanh hốt hoảng. Tự nhiên tôi thấy nhỏ Trân xuất hiện, thế quái nào nó lại ở đây. Nhỏ Trân nhìn tôi mỉm cười, nó quay mông lại và... bủm, thối vãi cả lô:

- Dậy đi làm, hai!

Và đúng rồi đấy, tôi đang mơ, một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng quá sức là vô lí và nhảm toẹt. Không đời nào mà bị đuổi, tôi lại nhẹ nhàng phản ứng như vậy cả. Hơn nữa, muốn đuổi tôi đâu có dễ. Nhưng tin tôi đi, có những giấc mơ mà bạn chẳng thể nào biết nó là thật hay giả đâu. Lờ đờ mở mắt, tôi thấy nhỏ Trân đang cười hì hì. Cái này thì hình như thật, có vẻ đúng là nó vừa *** vào mồm tôi, thối quá đi mất:

- Trân, con chó này, sao mày dám *** vào mặt tao?

- Đâu có đâu thầy, hihi.

- Thầy cái tổ cha mày, đi học đê!

- Thầy chở con đi với thầy, à thôi, thầy lại nhớ tên của thầy thì bỏ bố con, hihi.

- Hihi cục cứt, cút.

- Lều lều.

Con nhỏ phè phỡn định bỏ đi:

- Trân!

- Hử?

- Cám ơn!

- Vụ gì?

- Đang ác mộng, may có em gái yêu vấu.

- Tởm, đi làm đi. Chưn đi học, bai thầy.

- Cút.

Đuổi được con quỷ nhỏ đi học, tôi mới yên tâm chải chuốt chuẩn bị đến công ty. Vừa bước ra khỏi cửa, tôi như đứng tim khi... Tiểu Ly, gọi điện đến, đừng nói là:

- Phong Nhi!

- Gì vậy, anh bị đuổi à?

- Đuổi gì chế, điên. Qua chở Ly đi.

- Ôi may quá, anh qua liền

. - Bắn chim bắn chim.

- What the fak?

- Í nhầm, bắn tim, hì hì.

Lại thở phào nhẹ nhõm, tôi rảo... tay lái phi đến đón Tiểu Ly, không quên gọi điện chào buổi sáng Linh hâm:

- Linh hâm ơi!

- Cái gì, Linh xinh.

- Đi làm thôi, anh yêu em, muoahz.

- Khùng.

Chị Linh cái rụp khiến tôi chưng hửng, người đâu mà khó ưa quá chừng, lạnh lùng thì cũng tùy lúc thôi chứ, biết người ta thích mình còn làm bộ, hứ.

Bữa nay thứ hai nên Tiểu Ly ăn mặc khá là lịch sự và công sở, sơ mi trắng, vest ngoài, váy ôm mỗi tội nhìn quả kính Nobita là buồn cười, người đâu mà lúc nào cũng nhí nha nhí nhố, hết biết. Đang nhìn cái gì mà môi hé hờ hững thế kia, quyến rũ thế không biết nữa:

- Tiểu Ly!

Cô nàng thấy tôi, cười tít cả mắt:

- Phong Nhi của Ly kìa.

- Im đi, nhí nhố vừa vừa thôi.

- Cho Phong Nhi này.

Tiểu Ly đưa cho tôi một cái hộp quà nhỏ:

- Gì đấy, định cầu hôn anh hả?

Cô nàng nhảy tót lên xe, vòng tay ôm eo, tựa cằm lên vai tôi, phồng má:

- Chịu không?

- Anh là tiểu... lộn, đại hiệp lá ngọc cành vàng, đâu phải muốn là cưới đâu.

- Oẹ ọe, ọe.

- Cẩn thận, con lại đạp em à?

Tưởng Tiểu Ly ngại, ai ngờ con nhỏ còn tí tởn hơn:

- Đau nè chồng ơi.

- Gớm quá đi, nổi cả da gà.

- Thế mà cũng đòi trêu, nhát.

- Ly ngố.

- Tầm bậy đi, Ly đáng yêu, chu choe.

- Khùng.

- Phong Nhi phẩy ét, hihi.

Tiểu Ly cười nhiều lắm, chắc nhỏ đang vui, vậy nên tôi không nỡ làm đứt mạch cảm xúc của nhỏ, dù sao Tiểu Ly cũng nghe lời tôi, thế nên cũng không dám đùa dai đâu:

- Cho anh cái gì vậy?

- Mở ga đi!

- Ra chứ không phải ga.

- Kệ Ly, Ly chích.

- Thích.

- Pleuuuuuu.

Nhẹ nhàng mở cái hộp ra, tôi giật hết cả này vì cái con quỷ nhện đang bò lồm ngồm bên trong. Mả cụ cái con nhóc này nó biết tôi sợ nhện nên có tình troll đây mà. Thề có cái má của Tiểu Ly là tôi sợ nhện hơn cả sợ mẹ nữa. Chẳng là hồi bé, có một hôm tôi nằm ngủ ở nhà, bị nhện rơi thẳng vào mồm... ôi mẹ ơi con tè ra quần rồi, gớm quá đi:

- Á á á á nhện, fak.

Tôi vứt luôn cái hộp xuống đất còn Tiểu Ly thì đang ôm bụng cười sằng sặc:

- Hahahaa, nhát như thỏ đế ấy.

- Tát vỡ mồm nghen Ly, quậy phá nó vừa thôi.

- Pleuuu pleuuu to đầu sợ nhện.

- Im mồm, lên xe đi làm.

- Hihihi, ai bảo mắng Ly cơ.

Chở con nhỏ siêu quậy lên công ty, tôi còn chưa hết run tay vì cái con nhện khỉ gió ban nãy. Thề có chúa, thằng nào con nào còn lấy nhện ra dọa tôi tôi sẽ vả cho không còn một cái răng.

Một ngày làm việc của tôi cũng khá là buồn chán. Buổi sáng, tôi sẽ có mặt lúc 8h mặc dù quy định là 7h. Sau đó tôi sẽ lên phòng Tiểu Ly ngồi chơi khoảng nửa tiếng rồi mới bắt đầu làm việc. Mà nói là làm việc vậy chứ lâu lâu mới có cái để làm, chủ yếu là tôi ngồi chơi điện tử, xem phim, lâu lâu ngứa ngáy lại lôi điện thoại ra trêu Tiểu Ly:

- Tiểu Ly ngố.

- Rảnh vừa thôi.

- Chơm má cái đi.

- Ùm moahhh.

Đấy, tóm lại là một buổi sáng của tôi nó nhạt như vậy đấy, chả có gì đâng để nói.

Buổi chiều tính ra cũng buồn, cơ mà buổi chiều thì ông giám đốc hay lượn qua lượn lại như cá cảnh, vậy nên cũng phải nghiêm túc một chút

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu vừa rồi, hình như tôi thấy thằng Mạnh đao đi qua, phải không nhỉ, hy vọng là tôi nhìn nhầm, chứ mà như giấc mơ đêm qua, chắc bố tôi cũng són trong quần.

Buổi sáng thì gặp Tiểu Ly, đến tối thì lại là giờ dành cho chị Linh. Trông tôi chả khác nào mấy bà già U50 đứng dọc phố, anh nào đi qua vẫy là lượn theo. May mà tôi mới có hai cô, chứ thêm vài cô nữa không khéo họ nghĩ tôi là loại kia cũng nên.

Nhỏ Trân dạo này luyện đàn chăm chỉ lắm, dù sao thì nó cũng biết sơ sơ hồi nhỏ, vậy nên học cũng khá nhanh, tôi chỉ mong nó học lâu lâu một tí để tôi còn được đi đón chị Linh dài dài.

Như thường lệ, cứ 6h45p, à cũng không thường lắm đâu, tôi xuất phát đi đón chị Linh. Tâm trạng cứ gọi là cực kì phấn khởi. Sáng thì có Tiểu Ly trêu, tối thì có chị Linh mà nhéo, đời còn gì tươi đẹp hơn. Chẳng biết cái niềm hạnh phúc ngu học của tôi tồn tại bao lâu nhưng còn thì cứ nằm ngửa ra mà hưởng thôi:

- Chào Phong đại hiệp, hì.

- Lại cười, em không cười không được hả Linh?

- Chả liên quan, cười mà cũng cấm.

- Em cười kiểu đó trai nó mê thì sao?

- Kệ họ, Linh chả thèm.

- Yêu em, hí hí.

- Bệnh.

Chị Linh khác hẳn Tiểu Ly, chị Linh không quậy như nhỏ Ly, cũng không lì như nhỏ. Trên đường đi, chị Linh cũng nói ít, cơ mà hình như tôi dính đạn:

- Hôm qua chị bị dê đó.

- Thằng nào dám đụng vào Linh của anh?

- Nè, còn hôn trán Linh nữa, dễ sợ.

- À... ừm, biết đâu... mẹ em thì sao.

- Khóa phòng sao mẹ hôn được, kì ta.

- Chắc trộm vào mà thấy Linh xinh quá nó chịu không nổi đó.

Chị Linh dụi đầu vào lưng tôi, cái cảm giác nó mới... xao xuyến làm sao:

- Dê.

- Ơ... anh... anh...

- Sao đấy, sợ chị đánh à?

- Bà mà đòi đánh tôi á, búng phát chết.

- Mồm dẻo như kẹo cao su.

- Vậy Linh mới yêu chớ.

- Hâm.

Về đến nhà, tôi kéo chị Linh lên phòng ngay và luôn, sốt ruột ngắm chị Linh đàn lắm rồi.

Nhỏ Trân thì vẫn vậy, nó rảnh lúc nào là nó ngủ lúc đấy. Con nhỏ nằm lăn lộn trong cái mớ chăn gối lộn tùng phèo cả lên. Tiến lại gần, tôi tét mông nhỏ Trân làm nó giật nảy:

- Aaaaa thầy ơi tha cho Chưn, Chưn xin lỗi.

- Mày bớt điên dùm tao, dậy học, chị Linh tới này.

Nhỏ Trân gãi đầu, nhìn tôi và chị Linh, cười tít:

- Con chào thầy con chào cô ạ.

- Mày thích chết à con khỉ?

Tôi dơ tay dọa đánh làm nhỏ Trân chạy vù ra núp sau lưng chị Linh, giả vờ:

- Cô ơi thầy đánh Chưn đó.

Chị Linh xoa đầu nhỏ Trân, kéo con bé lên ôm lấy, vãi:

- Khi nào hai bắt nạt Trân cứ gọi chị Linh, chị Linh xử cho.

- Này này, lập hội đó hả?

- Phong hư, lớn rồi bắt nạt em nữa.

- Anh... làm gì nó đâu?

- Ngồi im để chị dạy Trân, quậy là về đấy.

Tôi xị mặt, y chang nhỏ Trân mỗi lần bị mẹ mắng. Chán, tôi đâm ra giận chị Linh, người yêu tương lai thì không bênh lại đi bênh em... chồng, đúng là con gái, chỉ giỏi hùa nhau.

Hai chị em say sưa đàm đạo còn tôi thì cứ ngồi ngắm chị Linh cả buổi, người gì mà xinh thế không biết, lại còn suốt ngày cười nữa, lâu lâu quay sang liếc tôi nhìn yêu không chịu được mà.

Hôm nay chị Linh dạy nhỏ Trân đánh theo bài luôn, tức là nhìn sheet nhạc mà tự đánh, nốt nào khó thì chỉ thêm. Quá đen cho tôi, con nhỏ Trân nó giỏi hơn tôi nghĩ, nó đánh một lèo hết nguyên bản "Maybe - Yiruma" mà sai có vài chỗ. Tôi há hốc miệng là một đằng, thêm chị Linh cũng vỗ tay tới tấp làm con nhỏ phồng mũi:

- Ai giỏi vậy tời, Chưn nè, hihi.

- Trân giỏi ghê, sai có 2 chỗ thôi, đánh vài lần là thuộc hết.

- Chị Linh thưởng cho Chưn đi.

Nhỏ Trân hí hoáy đòi quà:

- Mai chị Linh thưởng cho Trân ha.

- Dạ vâng ạ, cám ơn chị Linh, hihi.

- Ngoan ghê, chả bù cho... ai đó.

Chị Linh xoa đầu nhỏ Trân rồi quay sang liếc tôi. Gì chứ, tôi mà không ngoan thì ai ngoan, đâu phải dễ mà được chị Linh liếc chứ.

Đang theo chị Linh xuống dưới lầu, bỗng có điện thoại của Tiểu Ly:

- A lô, Ly chu choe nghe.

- Điên à, làm như anh gọi em hay sao mà lô.

- Ly đã buồn ngủ nên Ly ngủ đây, bai bai Ly phẩy ét, chụt chụt.

- Điên rồi.

Tiểu Ly cúp máy cái rụp. Chơi với tôi riết Tiểu Ly cũng khùng y chang tôi, lâu lâu gọi điện trêu một chút rồi lại thôi. Bó tay:

- Nhóc Ly gọi à?

- À... ừm, nó trêu anh.

- Hạnh phúc quá ha?

- Đâu có, yêu Linh mà, hôn miếng này.

Chị Linh chả buồn nói gì, chỉ lẳng lặng đi ra xe, hai tay cứ đan vào nhau, nhìn chị Linh thấy thương và nhỏ bé lắm, ước gì... à khoan, tôi là Phong đại hiệp mà, tôi muốn thì chỉ có đau bụng mới cản được. Vòng tay qua, tôi khoác vai chị Linh đi một cách đường hoàng:

- Phong hâm.

- Hử?

- Linh cũng hâm, hì.

- Điên rồi, tự nói mình hâm.

- Kệ chị.

- Thích kệ không?

Tôi nhéo mũi chị Linh làm cô nàng la oai oái:

- Á đau mà, gãy mũi chị, aaaaa.

- Còn kệ nữa hay thôi?

- Chị xin lỗi, lần sau chị không thế nữa, huhu, đau.

Linh hâm lại bắt đầu mè nheo, phụng phịu:

- Lần sau là anh hôn cho cái nghe chưa?

- Thì chả hôn rồi còn gì.

- Đâu?

Chị Linh nhíu mày, phồng má chỉ tay lên trán khiến tôi chột dạ quá chừng:

- Nè, mách chú công an bắt Phong.

- Bắt anh là em ế đó.

- Chị không thèm nhé, đồ dê.

- Nói dê nữa là hôn môi đấy nghe chưa?

- Lều lều chả sợ.

- 30t đến nơi rồi đấy, dễ thương nó vừa vừa thôi.

- Hì hì, Linh đáng yêu.

Chị Linh lại cười, rồi lại im lặng. Tôi thấy ở chị Linh là một nét gì đó quyến rũ lạ kỳ mà Tiểu Ly không có, một sự thu hút khó cưỡng. Hẳn vậy, tôi luôn muốn nói chuyện với chị Linh, muốn trêu chị Linh cười, cơ mà bà ấy lâu lâu lại ngậm tăm khiến tôi muốn ngậm miệng luôn:

- Đang nói chuyện cứ im im, ghét Linh.

- Hì hì, chị xin lỗi.

- Có gì mà xin lỗi, ngốc vừa thôi.

Chị Linh mếu xị, đánh tôi mấy cái, mà đánh yếu xìu:

- Không được nói Linh ngốc, Linh đánh đó.

- Lấy môi đánh cho anh phát lên má là đau mấy tuần luôn này - tôi trêu

Và cuộc sống đếu giống như cuộc đời, và cuộc đời thì cũng chả giống phim. Chị Linh hôn má tôi thật, nhẹ thôi nhưng đủ cho trái tim... nhỏ bé yếu ớt của tôi muốn nổ tung vậy, cảm giác này không giống với lúc được Tiểu Ly hôn, lần này nó lâng lâng hơn nhiều:

- Hì hì, có người đỏ mặt.

- Linh... hâm, nói trước khi hôn chứ, ngất xỉu làm sao.

- Chị sẽ dắt Phong vào bệnh viện khám.

Lại cười, biết người ta thích là tối ngày cười, dễ... ghét thật:

- Em đừng nhìn anh cười nữa, anh chết thật đấy.

- Hì hì, Linh đáng yêu chưa này, lêu lêu, đỏ mặt kìa, ôi.

Chị Linh lúc lắc mái đầu trước mặt khiến tôi ngại ngùng khủng khiếp, lần đầu tiên tôi bị chị Linh trêu, cảm giác khó tả thật:

- Về... về thôi.

- Phong đại hiệp ngại kìa, trêu chị hoài giờ ngại.

- Linh hâm.

- Linh đáng yêu, lêu lêu.

- Bà còn nhây hơn tôi, méc Mạnh đao nhé.

- Chị chả sợ hắn, sợ Phong ghét chị thôi, hì hì.

Suốt đường về, chả hiểu sao tôi đâm ngại không nói gì cả. Chị Linh thì cũng vẫn vậy, chỉ khác là bữa nay im lặng, cơ mà đấm lưng cho tôi từ đầu đến cuối:

- Chắc phải tăng lương cho Linh hâm quá.

- Đúng luôn, Linh chăm như vậy mà. Sếp có thấy thoải mái chưa để Linh đấm bóp tiếp ạ?

- Bóp cho anh hai bên vai đi, mỏi quá.

- Vâng ạ.

Mới đầu chưa quen, tôi nghĩ chị Linh phải đoan trang thùy mị lắm, tức là kiểu tiểu thư, hay ngại ngùng ấy. Mấy ngày đầu thì tôi nghĩ mình đúng, nhưng bây giờ cái cảm nhận đó nó sai be sai bét. Chị Linh hâm hơn tôi nghĩ, chính xác là bà ấy khi thân rồi thì chả biết ngại nữa đâu, cứ rảnh là trêu ngược lại tôi:

- Linh ơi Linh à, Linh ăn gì mà Linh xinh thế?

- Linh cũng chả biết nữa, Linh cứ hâm hâm là nó lại xinh lên ấy ạ.

- Vậy bây giờ Linh đừng hâm nữa cho nó bớt xinh đi, trai mê Linh thì chết anh.

- Cho người ta thích để Phong có đối thủ, nhờ?

- Thèm vào.

- Vậy thôi, Linh chả cần, Linh đáng yêu nên Linh ứ thèm, lêu lêu.

- Già đầu rồi, ý tứ đê.

- Không.

- Không cái mông. Hết tiền, đề nghị cháu Linh về chuồng.

Chị Linh giả vờ cất đồ không nghe thấy rồi bất ngờ đánh tôi một cái bốp vào ngực, tính ra chị Linh cũng dê y như tôi, suốt ngày đánh vào ngực. Bà ấy chạy tót vào nhà, đóng cửa rồi vẫy tay chào tôi, mẹ, lại cười nữa, điên.

Lại một ngày nữa trôi qua, chả hiểu tôi nghĩ cái khỉ gì nữa. Ở bên chị Linh thì bùng lên ý nghĩ dứt khoát với Tiểu Ly, ở cạnh Tiểu Ly thì cái suy nghĩ ấy nó lại chui cụ nó đi đâu mất làm tôi tụt cả quần tìm cũng không ra. Thế mới nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, haizzz.

Chap 14:

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, hơn 1 tháng trôi qua kể từ lúc gặp chị Linh, tình hình vẫn rất chi là tình hình. Và rồi, cuộc chiến giữa hai bà cô của tôi lại diễn ra, lần thứ hai, lần này, là tại... mẹ tôi:

- Phong này!

- Dạ?

- Sao dạo này mẹ không thấy con bé Ly qua nhà mình nữa, hai đứa chán nhau à?

- Dạ đâu có, vẫn bình thường ạ.

Mẹ tôi thì không quan tâm lắm về vấn đề cưới xin của tôi vì cái lịch sử cua gái của tôi cũng dày gần bằng cuốn lịch sử Việt Nam. Mẹ chỉ hối thúc tôi cưới sớm cho bà bế cháu thôi, nhưng tôi thì đang rối lắm:

- Mẹ thấy con bé cũng đáng yêu đấy, nó cũng xinh xắn, học giỏi, cưới nó luôn đi Phong!

- Thôi mẹ ơi, cho con xin, Tiểu Ly nó trẻ con lắm, mẹ chịu không nổi nhiệt đâu.

Nhỏ Trân đang coi TV cũng la liếm, đúng là hậu duệ mặt... cứt, bãi nào cũng thấy dấu răng của nó:

- Hai ơi cưới chị Linh đi. Chị Linh dễ thương mà.

- Nói ít thôi, nít nôi biết gì.

- Cái Linh dạy đàn cho con Trân à? - mẹ tôi thắc mắc

- Dạ vâng, chị Linh hiền cực, lại còn xinh đẹp nữa, Chưn thích.

Lần này thì cả ba tôi cũng vào cuộc:

- Phong này, ba thấy Linh được đấy, con bé đó ngoan ngoãn, nó lại biết đàn chả hợp gu mẹ mày còn gì, phải không em gái?

- Ông lo thân ông đi, lương tháng đâu?

- Từ từ em gái, anh còn... à mai mai nhé, anh đi... cầu phát.

Ba tôi chạy mất dép khi mẹ tôi lườm cho một quả. Và một ý tưởng tồi tệ nhất đã bay qua đầu mẹ tôi:

- À mai chủ nhật, mày rủ hai đứa đến đây, cả nhà đi picnic một chuyến, mẹ muốn xem con dâu mẹ như nào, không từ chối, rõ chưa?

- Dạ vâng, con nghe - tôi ỉu xìu

Chị Linh thì tôi chưa biết rõ chứ Tiểu Ly thì tôi cam đoan muôn đời không bao giờ vào bếp, mà có vào thì cùng lắm chỉ luộc được quả trứng hay bó rau. Gì chứ thi thố thế này, Tiểu Ly thua chắc. Nhận thấy tình thế có vẻ không tốt cho Tiểu Ly, tôi năn nỉ lại mẹ, và rồi thì buổi picnic chuyển thành... tiệc mặn, tại nhà tôi.

Rủ Tiểu Ly thì cái một, cô nàng tuy khá phấn khởi nhưng lại xị mặt một đống khi tôi nhắc phải chuẩn bị vài món ăn để có gì phòng ngừa. Tôi cũng đã cố ý nói mẹ làm vài món mà tôi thích để mách nước cho Tiểu Ly. Không phải tôi thích Tiểu Ly hơn chị Linh, chỉ là tôi muốn tạo một chút công bằng, chứ như bình thường thì chị Linh thắng chắc.

Ủa mà khoan đã, chị Linh chưa nói thích tôi. Chính xác là tôi đều hỏi chị Linh đã có cảm tình với tôi chưa vào mỗi cuối tuần, và câu trả lời của tuần trước là im lặng, đỏ mặt và cười hì hì. Mạnh đao thì chả hiểu sao gần đây biến đâu mất không thấy xuất hiện. Cũng may, ít ra đỡ đi một gánh nặng:

- Chị Linh.

- Tự nhiên bữa nay gọi chị, chắc Linh sắp bị dê.

- Linh hâm.

- Linh... thôi mệt, biết xinh rồi.

- Lát qua nhà anh nhen, mẹ anh mời, mà phải nấu ăn đấy, có cả con nhỏ Ly.

Chị Linh im lặng hồi lâu rồi gật đầu đồng ý, xem ra cô nàng tự tin lắm:

- Tuyển lựa con dâu đấy hả?

- Chịu, yêu mỗi Linh hâm mà Linh không cho cưới.

- Từ từ, chị còn muốn chơi.

- Già lắm rồi, bà nội của tôi.

- Vậy ai kia kệ Linh đi, Linh không thèm.

- Này thì kệ.

Tôi lại hôn má chị Linh, lần này thì bà ấy chỉ vùng vằng được một tẹo chứ không đánh tôi nữa:

- Ghét Phong. Dê.

- Yêu Linh, được dê, keke.

- Mặt khó ưa quá chừng.

- Mặt Linh yêu quá đáng.

- Hâm. - Hâm, too.

- Phong bị khùng.

- Linh bị hâm.

- Im đi.

- Không im đi.

Cãi nhau kiểu này chắc chẳng ai cãi lại tôi đâu, kiểu gì tôi cũng nói được hết. Tuy nhiên, chị Linh lớn rồi nên không thèm cãi với tôi quá lâu, cơ mà gặp Tiểu Ly thì nhỏ đánh tôi què cha nó giò rồi.

Rước chị Linh qua trước, và để tạo sự công bằng, tôi cũng phải sang đón Tiểu Ly. Buổi sáng hôm nay là một buổi sáng rất đặc biệt, lần đầu tiên tôi rảnh rỗi, nhưng không, không rảnh cũng phải ngồi ngắm hai bà cô làm ăn như nào. Nhỏ Trân cộng tôi, hai anh em há hốc cả mồm ra khi bà chị Linh của chúng tôi làm tất tần tật mọi công việc được giao trong nháy mắt trong khi nhỏ Ly hì hục nãy giờ mới nấu xong nồi canh, mà cũng chưa xong đâu, thấy nhăn nhó nãy giờ rồi:

- Này nhóc con.

- Gì thế bà già kia?

- Để chị bày cô nấu món này cho.

- Tui ứ thèm - Tiểu Ly mếu

- Có làm không hay định 5h chiều mới ăn cơm trưa, hì.

Tiểu Ly xem chừng khó chịu lắm nhưng trước sự đúng đắn và chừng mực của chị Linh, nhỏ cũng miễn cưỡng đồng ý:

- Nấu canh cua phải để lửa nhỏ thôi không gạch cua nó vỡ hết, đừng có đảo lung tung, biết chưa?

- Biết gòi.

- Nêm nhạt thôi vì khi canh còn nóng nêm không chuẩn đâu, ha?

- Dạ biết luôn gòi.

- Còn mớ này làm gì?

- Tui tự làm, bà già đi đi.

Nhìn Tiểu Ly thấy thương quá, cứ như bị bắt nạt ấy, cơ mà cũng đúng thôi, chị Linh làm bao năm rồi còn Tiểu Ly của tôi mới bập bẹ sao mà rành nổi. Nhưng chị Linh chỉ bảo tận tình thế mà Tiểu Ly cũng chả thèm nghe, rõ là lì:

- Chị ngồi xem nhóc con làm, hì hì.

- Bà cứ cười quài dợ, bà dễ thương chết được ấy, định quyến rũ Ly hả?

- Chị chả biết, thích ngắm cô được không?

- Bà khùng, pleuuuu.

Tiểu Ly lại quay về với món ăn của mình, hình như là món gà nấu bia sở trường của ba tôi thì phải. Món này mẹ tôi nấu ngon cực, nhưng phải để đun hơi lâu, chả biết Tiểu Ly đọc theo trên mạng làm ăn được gì không:

- Ấy, cô Ly, từ từ.

- Gì vạy bà già?

- Cô dùng bia nấu ấy, bia lon này đắng lắm.

- Tui đâu biết bia nào như nào?

Tiểu Ly lại mếu, đáng yêu tởm. Nhưng chị Linh của tôi là thiên thần đấy, chả muốn ganh đua bao giờ đâu, chỉ bảo Tiểu Ly từng chút một. Giá mà tôi lấy được 2 vợ thì tốt quá:

- Thôi đừng mếu, để chị đi mua cho cô.

Chị Linh xoa đầu nhóc Ly, ôi không khéo hai bà lại thân nhau thì chết tôi:

- Cảm ơn bà già.

- Không có gì, có trà đào trên bàn kìa, nãy chị mua cho nhóc đấy, uống rồi nghỉ đi chị làm nốt cho.

- Bà già!

- Huh?

- Ghét bà.

- Hì hì.

Một cảm giác hạnh phúc xen lẫn... lo âu khi chứng kiến hai bà cô của tôi làm hòa với nhau. Cơ mà họ chiến nhau thì bình thường, giờ hợp nhau nữa thì tôi sống sao đây trời, mức độ khó tăng lên nữa hả?

Cuối cùng thì mấy tiếng đồng hồ chuẩn bị đã xong, bây giờ là đến phần cạp, hay còn gọi là hốc, tóm lại là ăn đấy.

Nguyên một bàn thức ăn đồ uống các kiểu to chà bá, tất nhiên là 99% do chị Linh đạo diễn, còn 1% mấy chai nước ngọt này là do Coca Cola làm chứ Tiểu Ly cũng chả làm nổi. Tất nhiên là hai bà ngồi hai bên tôi rồi, tôi chủ xị mà.

Mẹ tôi thì không biết điều đó, bà chỉ nhớ đã dặn ai món nào, món nào thôi chứ việc chị Linh làm tất thì chịu:

- Gà nấu bia ngon lắm hai đứa, ăn đi chứ nhìn hoài vậy - ba tôi khai trương.

Tiểu Ly thì nhẹ nhàng ăn, xem chừng nhỏ cũng tủi thân, nhỏ chả làm được gì cả, chỉ có ăn thôi cũng không vui. Nhưng Tiểu Ly như vậy không đúng đâu, Tiểu Ly siêu quậy mới là cô nàng mà tôi thích. Cứ tưởng hai bà đã làm lành nhau rồi, thì bỗng, khi tôi vừa gắp quả trứng cút lên thì cả hai đều đưa chén lên đòi:

- E hèm - mẹ tôi hắng giọng, liếc tôi rồi cười.

Tiến thoái lưỡng nan, tôi vứt quả trứng lại, quay sang món gà, và lại nữa, hai cái chén trước mặt:

- Phong, chị muốn ăn cánh gà.

- Tiểu Ly cũng muốn cánh gà cơ.

Hai cô nàng lườm nhau, lại sắc như dao cạo:

- Bà già, ham ăn!

- Nhóc con ăn vừa thôi.

Hình như là hai cô nàng chẳng thèm quan tâm gì đến việc ba mẹ tôi đang ngồi trước mặt hay sao ấy, chỉ đến khi nhỏ Trân tí tởn thì mới hoàn hồn:

- Gắp Chưn miếng chưn gà đi hai.

Chị Linh và Tiểu Ly chuyển sang liếc nhỏ Trân khiến con nhỏ giật thót:

- Đừng nhìn Chưn mà, xa Chưn không gắp tới.

- Thôi, chị ăn bò.

- Ly chan nước canh ăn.

Và rồi, miếng chân gà dành cho nhỏ Trân còn hai cái cánh, mỗi đũa cắm một miếng, tôi gạt vào chén của hai bà hoàng hậu:

- Máy bay gãy cánh, một cái ăn tạm nhen.

- Cám ơn Phong.

- Phong Nhi ơi, yêu này.

Cuộc đấu đá tưởng chừng như không có hồi kết cuối cùng cũng... chẳng có gì biến chuyển. Chị Linh vẫn cứ tháo vát trên bàn ăn, Tiểu Ly thì rành rọt ba cái thông tin kinh tế thị trường gì đó blah blah. Nói tóm lại thì mỗi người một vẻ, mười phân vẹn... năm:

- Linh này, con học Nhạc viện à? - Ba tôi hỏi nhỏ

- Dạ vâng, nhà cháu ở đây nhưng cháu thích nhạc từ bé nên về Hà Nội học luôn ạ.

- Em gái già nhất nhà chú cũng học nhạc viện này.

- Ai... à cô học nhạc viện cháu biết rồi ạ, hì.

Ba tôi xem chừng thích chị Linh lắm, hẳn rồi, xét chung quy thì con gái đã học giỏi là một chuyện, lại rành nữ công gia chánh chẳng phải là hơn đứt sao. Đàn ông bây giờ cũng chỉ cần có thế. Mẹ tôi có vẻ là công bằng hơn, bà biết Tiểu Ly không giỏi nấu ăn nhưng nhỏ sẽ giỏi nhiều thứ khác, thí dụ như kiến thức xã hội chẳng hạn:

- Ly này, bác muốn mua cái điện thoại mới, chủ yếu là để rảnh rỗi nói chuyện với bạn bè, hay lâu lâu xem phim nghe nhạc, mà loại nào tốt một chút chứ Samsung bác thấy xài một hồi nó hay bị chậm lắm.

Tiểu Ly biết là mẹ tôi cố tình hỏi như vậy để nhỏ gỡ điểm, vì tôi cũng biết, cớ gì mà không hỏi tôi:

- Dạ theo con thì bác nên mua Iphone đi ạ. IPhone bây giờ người ta tối ưu hóa mấy cái ứng dụng nên dùng mượt lắm, với lại về lâu về dài cũng nâng cấp phần mềm liên tục được, không chậm đâu ạ.

- À ra vậy, cảm ơn con, hai đứa ăn đi.

- Vâng ạ.

Cả hai cô lại lườm nhau, lại xoáy nhau:

- Cô Ly giỏi quá ta, biết hết.

- Đâu sánh được với bà già, nấu ăn ngon thế cơ mà.

Không biết sau này số phận tôi sẽ ra làm sao nhưng hiện tại, con tim tôi nó chạy mẹ nó đi đâu rồi hay sao ấy, không dám chọn lựa nữa. Ngày xưa hai vợ là giỏi, giờ hai vợ là ngu. Nhưng ngày xưa không có chọn lựa như vậy, ngày xưa thích là lấy thôi. Tôi mà cũng như vậy, tôi cưới luôn... hoa hậu Thu Thảo, người gì mà xinh đẹp không chịu được.

Mải mê suy nghĩ vớ vẩn, tôi không để ý rằng, mẹ tôi đã chuẩn bị đưa ra thử thách cuối cùng cho chị Linh với Tiểu Ly. Và rồi...