Cổ Trang Ma Cà Rồng

Chương 20




Thợ săn

– Tại nhi! Uống thêm chút nữa!

– Ân!

Tại Trung hé mở miệng, chậm rãi ngậm lấy cổ tay của Duẫn Hạo, suốt từng ấy thời gian, ngày hôm nay cậu rút cục cũng đã có thể hồi phục lại sinh lực nguyên bản.

– Tốt hơn rồi! _ Duẫn Hạo mỉm cười, vươn bàn tay còn lại vuốt nhẹ gò má của Tại Trung, khí sắc của cậu đã khôi phục, tựa như một cái cây đã được tái sinh nhờ có nước sau hai năm cằn cỗi khô héo. Chỉ có điều đôi mắt của Tại Trung là chưa nhìn thấy, y vẫn ray rứt về chuyện này, phải làm như thế nào thì Tại Trung mới có thể nhìn lại đây?

– Hạo! Uống nhiều như vậy sẽ không sao chứ? _ Tại Trung nghiêng đầu nhìn Duẫn Hạo, bên khóe miệng còn vương chút máu, từ lúc được Duẫn Hạo mang về, thức ăn hàng ngày của Tại Trung chủ yếu chính là máu của y, như vậy có ổn không?

– Đừng lo! Ta không sao, Tại nhi không cần lo lắng! _ Y mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng cúi xuống liếm nhẹ lên khóe miệng còn vương máu của người kia. Máu… cũng thật ngọt.

– Nhưng Hạo… ngươi, võ công của ngươi… _ Tại Trung lúc này mới mở miệng hỏi tới điểm quan trọng, cậu dĩ nhiên rất vui mừng khi y trở lại nhưng ngày đó chính mắt cậu đã nhìn thấy Duẫn Hạo rơi xuống vực, người bình thường làm sao có thể sống sót, nhưng y hiện tại không chỉ sống mà còn mang khí chất của thợ săn, chuyện này thực không bình thường. Tại Trung lo lắng suy nghĩ, trong tâm hi vọng ngàn vạn lần sẽ không phải là do thứ kia.

– Ta ngày đó rơi xuống vực không chết, chỉ là bị thương nặng, có lẽ ông trời xót thương muốn cho ta gặp lại em. Tại nhi! _ Duẫn Hạo giữ chặt Tại Trung trong vòng tay, ánh mắt dị sắc nhu hòa ấm áp.

– Nhưng còn võ công của ngươi? _ Tại Trung nghiêng đầu, ánh mắt không tiêu cự nhẹ chớp.

– Ta… đã luyện thành bí tịch Oán hận thông thiên! Thì ra điểm mấu chốt của bí tịch đó chính là người luyện cần phải có sự oán niệm vô cùng lớn, tâm trí toàn bộ đều chìm đắm trong đau thương cùng thống khổ, tất cả đều mất hết chỉ còn lại duy nhất một chữ hận mà thôi. Sống chỉ vì oán hận mà tồn tại! _ Y nhẹ giọng đáp, chậm rãi kể lại mọi thứ. Những ngày tháng đó đối với y quả thực đúng là ác mộng, y sống trong những ngày tăm tối và chật vật nhất, mọi thứ xung quanh ngoài tuyết trắng lạnh lẽo tịch mịch cũng chỉ còn lại một mình y…

– Hạo! _ Tại Trung vươn bàn tay lạnh lẽo của mình chạm vào gương mắt của y, ánh mắt dù không thể nhìn thấy nhưng cũng tràn đầy thương xót cùng bi ai. Vì cậu y đã chịu quá nhiều cực khổ, mọi thứ tất cả đều do cậu gây ra, vậy mà cho tới cuối cùng cậu lại vẫn không thể từ bỏ Thẩm Xương Mẫn, tự mình hứng lấy lưỡi kiếm kia nhưng lại một lần nữa khiến y đau đớn. Phải làm sao đây? Cậu rút cục phải làm sao mới bù đắp được cho y đây?

– Không sao! Ta không sao, chỉ cần có thể lại ở bên em, ta dù có phải trả bất cứ cái giá nào cũng đều là cam tâm tình nguyện.

Đúng vậy, đối với y thì những ngày tháng không ở bên Tại Trung mới chính là địa ngục. Khi đó những tưởng cậu đã chết, y dường như cảm thấy linh hồn cùng thân thể mình đã chết theo, đau đớn tới mức mất đi mọi cảm giác. Nhưng không sao, giờ đây có thể gặp lại Tại Trung, y hoàn toàn không để ý tới mọi thứ trước đây, trong tâm trí chỉ duy nhất có mình cậu.

Tại Trung dựa đầu vào vai Duẫn Hạo, ánh mắt xuất hiện một vài tia lo lắng bất an. Thứ võ công kia lại có thể biến Hạo trở thành thợ săn? Vậy nghĩa là dấu ấn đó chính xác là có thực, điều đó cũng giải thích rằng kẻ sáng tạo nên môn võ công này không phải là một người bình thường, hắn chính là pháp sư mạnh nhất mọi thời đại, kẻ duy nhất có khả năng đi xuyên qua các không gian và thời gian. Nhưng nếu như Duẫn Hạo luyện thứ kỹ năng đó vậy thì…

“Không được rồi!

Ta nhất định phải giải trừ lời nguyền rủa kia!”

– Tại nhi! Thất thần gì vậy? _ Duẫn Hạo cúi nhìn Tại Trung, tò mò không hiểu vì sao cậu lại trở nên ngây ngốc.

– Không sao! Hạo, hôm nay là ngày mấy? _ Tại Trung giật mình ngước nhìn Duẫn Hạo, bất chợt mở miệng.

– Hôm nay, là ngày 11! _ Y đáp.

– Ngày 11, vậy 4 ngày nữa sẽ là ngày rằm! Hạo, ngươi nghe ta nói, từ bây giờ tới lúc đó tuyệt đối không thể tiếp tục giết bất kỳ sinh vật nào. Có biết không? _ Tại Trung lo lắng túm lấy cánh tay Duẫn Hạo, vô cùng cấp thiết dặn dò.

– Không thể giết bất cứ sinh vật nào? Tại sao? _ Y khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi lại.

– Vì… thứ võ công này, ngươi nếu muốn ở bên ta thì không thể giữ nó!

Cái gì?

Sao có thể như vậy?

Tinh Vũ đứng bên ngoài cửa kinh hoàng mở lớn hai mắt, cuộc nói chuyện giữa hai người kia cậu ta toàn bộ đều nghe rõ. Không thể sát sinh ư? Sao lại không thể? Ngày 15 là ngày diễn ra đại hội võ lâm, Duẫn Hạo đã hứa sẽ giúp Tinh Vũ giết chết Kỷ Đình là đương kim minh chủ võ lâm, nhưng hiện tại thiếu niên tên Kim Tại Trung kia cư nhiên lại nói không thể giết người. Tinh Vũ không hiểu mục đích của Tại Trung cũng không muốn tìm hiểu, cậu ta chỉ biết rằng kế hoạch kia không thể thất bại, cho dù có là ai đi chăng nữa cũng vô pháp ngăn cản Tinh Vũ trả thù. Giang hồ võ lâm nhất định sẽ huyết tinh ngợp trời.

Tinh Vũ liếc mắt nhìn vào cánh cửa phòng, ánh mắt tràn ngập lệ quang đáng sợ, kẻ kia… nếu muốn ngăn cản vậy tuyệt đối không thể giữ.



Cộc! Cộc!

– Vào đi! _ Tại Trung ngồi trên ghế hơi nghiêng đầu về phía cánh cửa theo thói quen. Sau khi nhận đủ máu từ Duẫn Hạo Tại Trung cũng đã hoàn toàn hồi phục lại mọi bản năng vốn có của một ma cà rồng, chỉ có điều mắt vẫn chưa thể nhìn được.

– Xin chào! Ta là Tinh Vũ, bằng hữu của Duẫn Hạo, ngươi tên Tại Trung đúng không? Ta theo lời Duẫn Hạo mang canh bổ huyết tới cho ngươi uống, mau dùng đi! _ Tinh Vũ một thân hôi y nhẹ nhàng, gương mặt sáng sủa tinh tế, cậu ta mỉm cười hướng Tại Trung cười nói. Cho dù biết rằng đôi mắt kia không nhìn thấy nhưng dù sao cũng cảm thấy áp lực nặng nề từ kẻ kia, cậu ta cảm thấy bản thân khi đối diện với ánh mắt kia vô thức run lên.

– Được rồi! Cứ để đó, ta sẽ dùng sau! _ Tại Trung lạnh lùng đáp lại, thậm chí còn không thèm chào hỏi người ta một cách tử tế. Ai ~ Bản tính vẫn là như vậy!

– Ta biết rồi! _Tinh Vũ đặt canh xuống bàn, ngập ngừng không muốn rời đi.

– Ngươi… chỉ là tiện thể mang canh tới, còn lý do chính là có chuyện muốn nói với ta có đúng không? _ Tại Trung bình thản uống trà, tinh tế phát hiện ra ý đồ của Tinh Vũ. Từ lúc cậu ta bước vào cửa, Tại Trung đã biết người này khí tức bất ổn, tim đập nhanh hơn bình thường, chắc chắn là có chuyện đang giấu giếm.

– Ta muốn biết lý do ngươi nói Hạo không thể sát sinh!

BẶP!

Tinh Vũ trợn mắt kinh ngạc, câu nói vừa kết thúc, cậu ta lập tức bị một bàn tay mạnh mẽ chế trụ yết hầu. Tốc độ cực kì nhanh tựa như chỉ là một luồng kình lực lao tới, kẻ kia…

– Đừng xưng hô thân mật với hắn như thế, ta không thích một chút nào! _ Tại Trung điềm nhiên mỉm cười, tựa tiếu phi tiếu nhẹ nhàng cảnh cáo. Cậu thực khó chịu khi biết ngoài mình ra còn có kẻ khác gọi y là Hạo, thực chướng mắt nhưng Tinh Vũ là bằng hữu của y, cậu cũng không thể tùy hứng mà hạ sát bạn người ta. Thật là…

– Ta… biết rồi! _ Hiểu rõ Tại Trung là người như thế nào, Tinh Vũ thức thời cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại. Quen biết Duẫn Hạo cũng được một thời gian, Tinh Vũ cũng qua y biết rõ ái nhân của y là loại người gì. Một ma cà rồng thuần huyết mỹ lệ và tùy hứng, chỉ cần là điều Kim Tại Trung thích, nhất định sẽ đoạt được cho bằng được còn họa chăng với những thứ cậu không thích thì… sẽ chỉ còn là một đống vụn vỡ tan tành. Kẻ này không phải là người có thể đùa bỡn cũng như ngang nhiên phản kháng, Kim Tại Trung là ma cà rồng mạnh nhất ở nơi này, phải nhẫn nhịn.

– Được rồi! Ra ngoài đi! _ Tại Trung buông tay, thản nhiên quay lại ghế, tiếp tục thưởng trà.

– Ngươi… ngươi còn chưa trả lời cho ta biết! Trịnh đại ca vì sao không thể sát sinh? _ Dù sợ hãi nhưng Tinh Vũ vấn bất chấp mở miệng.

– Tại sao ta phải trả lời ngươi? _ Tại Trung đạm nhiên đáp lại, ánh mắt không tiêu cự an tĩnh cúi hạ.

– Trịnh đại ca đã hứa sẽ giúp ta trả thù, không thể nuốt lời! _ Tinh Vũ tức giận đến nghiến răng, kẻ kia thực quá ngạo mạn.

– Thứ nhất, ta không biết ngươi là ai cũng không có hứng thú muốn biết. Thứ hai, với những thứ ta không để vào mắt dĩ nhiên cũng không bận tâm bất cứ chuyện gì liên quan tới thứ đó. Hiểu rõ chứ? _ Tại Trung nhếch miệng cười, đáp lại.

– Ngươi… _ Biết không thể nói lại Tại Trung, Tinh Vũ cố nén giận, ánh mắt tràn ngập tơ máu cuồng nộ. Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy đâu.

– Tên phiền phức!

Liếc mắt tới phía cửa, biết Tinh Vũ đã rời đi, Tại Trung không nhanh không chậm mà cầm lấy bát canh bổ huyết, hoàn toàn bỏ qua mọi chuyện vừa rồi.



U Linh giáo

– Mẫn! Ngươi thế nào rồi? _ Hoắc Vân Thiên lo lắng cầm khăn lau đi vầng trán ướt mồ hôi của Thẩm Xương Mẫn, tâm tình vô cùng bất ổn.

– Ta không sao! _ Hắn dựa lưng vào thành giường, gương mặt nhợt nhạt trắng bệch vô cùng khổ sở, dường như ác ma như hắn đã rất lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác bị bệnh phải nằm một chỗ như thế này. Quả nhiên không có điều gì là vĩnh cửu!

– Sao có thể không sao? Ngươi xem vết thương không những không đỡ mà ngày càng loét ra. Mẫn, đừng giấu ta, mau nói cách chữa trị đi! _ Hoắc Vân Thiên tâm đau như cắt, nhìn bộ dạng khổ sở chật vật của Thẩm Xương Mẫn y nhịn không được sợ hãi. Cho dù hắn đã gây ra nhiều chuyện sai trái nhưng chung quy y vẫn không muốn hắn bị tổn thương càng không muốn để hắn biến mất. Vĩnh viễn không muốn!

– Vết thương này là do vũ khí của thợ săn gây ra, máu người và khả năng hồi phục của ma cà rồng không có tác dụng. _ Hắn mệt mỏi đáp lại, gương mặt lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng vô cùng bất ổn.

– Nhưng chẳng lẽ không có cách nào để chữa trị? Không thể nào như vậy! _Hoắc Vân Thiên không chấp nhận lắc đầu, cho dù là khả năng hồi phục của ma cà rồng không có tác dụng nhưng chắc chắn phải có cách khác, giống như độc dược, không có loại độc nào là không có cách giải. Chỉ có điều là khó hay dễ mà thôi.

– Không có cách nào cả! Mặc kệ đi! _ Thẩm Xương Mẫn ánh mắt nhẹ khép lại, thể hiện rằng hắn không muốn tiếp tục nói nữa.

Hoắc Vân Thiên nhìn hắn như vậy cũng không tiếp tục nói nữa, lặng lẽ ngồi bên cạnh thay hắn lau mồ hôi. Nhưng trong lòng y vẫn không tài nào bỏ xuống được. Vết thương kia vẫn phải mau chóng tìm cách giải quyết.

“Khoan đã… hôm đó không phải Tại Trung cũng bị đâm sao? Trịnh Duẫn Hạo chắc chắn sẽ không bỏ mặc Tại Trung như vậy, hắn nhất định sẽ có cách!

Phải tới chỗ của Trịnh Duẫn Hạo!”

Hoắc Vân Thiên siết chặt bàn tay, y nghĩ có lẽ Mẫn vì không muốn tới chỗ Trịnh Duẫn Hạo cầu xin nên mới không cho y biết cách chữa trị vết thương, như vậy có thể suy đoán, phương thuốc chữa khỏi vết thương chỉ có ở chỗ Duẫn Hạo mới có.

Nhất định chính là như vậy!



Uuuuuuu ~~~

Tiếng tiêu ngân nga vang vọng khắp một khoảng trời, không gian tĩnh mịch chỉ phảng phất những âm điệu thê ai cùng bi thống. Bên trong lương đình, một thân bạch y trường bào lặng lẽ đứng, hắc phát buông rũ nhẹ nhàng chuyển động, âm thanh từ cây tiêu trên tay của bạch y thản nhiên mà đều đều phát ra, không gian vì một đoạn khúc mà nhuốm màu sầu khổ.

– Tại nhi! Vì sao lại thổi khúc nhạc buồn như vậy? _ Duẫn Hạo từ đằng sau ôm lấy Tại Trung, dịu dàng nắm lấy bàn tay cậu, cắt đứt đoạn khúc tang thương kia.

– Có biết khúc nhạc này tên là gì không? _ Tại Trung mỉm cười, nghiêng đầu lại phía y.

– Khúc nhạc này… là sau khi ta rơi xuống vực mà có đúng không? _ Y không biết đoạn khúc này tên gọi là gì nhưng y biết vì sao mà nó lại được sinh ra.

– Nó gọi là “Táng tâm khúc”, ngươi vì ta mà soạn ra một khúc “Ái tâm thương” còn ta lại vì ngươi mà tạo ra bi khúc này. Như vậy có lẽ mới công bằng! _ Tại Trung dựa trong lòng Duẫn Hạo, nhẹ mỉm cười, ánh mắt linh động phảng phất bi ai, cho dù hiện tại đã có y ở bên nhưng khoảng thời gian hai năm qua, một sớm một chiều sao có thể xóa sạch được.

– Ta không muốn! Không cần phải như vậy, tâm của em là của ta, vì ta mà chôn vùi vậy cũng sẽ phải vì ta mà tái sinh. Khúc nhạc này không cần phải thổi nữa, Tại nhi!

Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, những hàng liễu rủ xung quanh hồ phiêu động rì rào, mặt nước an tĩnh cũng vì một vài cánh hoa mà xao động. Bạch bào cùng hắc bào dung hòa, đối lập mà gắn bó, khăng khít không thể tách rời, trên thế gian này làm gì có đoạn tình nào sâu sắc khắc cốt ghi tâm mà không có thêm đau đớn bi ai, càng sâu đậm nhiều bi ai càng lớn. Đã đánh mất một lần, vĩnh viễn sẽ khắc ghi để hiện tại khi đã tìm lại được sẽ trân trọng bảo hộ kỹ càng, tuyệt đối không thể đánh mất lần thứ hai.

– Hạo! Ngươi đã luyện thứ võ công kia vậy trên cánh tay phải của ngươi có phải sẽ có một vết xăm đúng không? _ Tại Trung xoay người, đối diện với Duẫn Hạo, trầm giọng hỏi.

– Đúng vậy! Có một vết ấn màu đỏ tươi, là do lần đầu tiên giết ma cà rồng thì có, cứ mỗi lần giết thêm ma cà rồng thì vết ấn lại càng lan ra. Hiện tại đã lên tới bắp tay. _ Duẫn Hạo kéo ống tay áo bên phải lên, tháo xuống lớp vải bó quanh, lộ ra một vết ấn màu đỏ vô cùng quỷ dị.

– Để ta chạm vào nó! _ Tại Trung quờ quạng muốn chạm tới.

Xèo!! Xèo!!!

– A!

– Tại nhi! Cẩn thận!

Những ngón tay trắng muốt của Tại Trung vừa chạm tới dấu ấn đỏ lập tức như chạm phải lửa, đốt cháy da thịt. Duẫn Hạo vội vã kéo tay áo xuống rồi ôm lấy Tại Trung, cẩn thận xem xét vết thương.

– Giống như bị ánh nắng thiêu đốt, tại sao lại… _ Y không hiểu thứ võ công kia rút cục là loại ma công gì. Nhưng có một điều y hiểu rõ, thứ võ công đó được sáng tạo để giết ma cà rồng, tốc độ, sức mạnh, vũ khí, mọi thứ dường như đều nhắm vào những sinh vật bất tử của bóng đêm như Tại Trung. Vì sao lại như vậy? Tại Trung là từ một nơi khác xuất hiện, tại sao lại có thứ võ công dùng khống chế ma cà rồng tồn tại ở đây? Mọi chuyện thật quá phức tạp!

– Đó là dấu ấn của thợ săn, cho tới khi ngươi hoàn thiện hình xăm đó thì sẽ không thể dừng lại được. _ Tại Trung ánh mắt trống rỗng cúi hạ, gương mặt phảng phất lo lắng cùng khó xử. Mọi chuyện đang rắc rối hơn rồi!

– Dừng lại chuyện gì? _ Y không hiểu Tại Trung đang muốn ám chỉ điều gì.

– Giết ma cà rồng, tắm hình xăm đó trong máu tươi. Đó là một lời nguyền rủa, bất cứ ai luyện thứ võ công đó sẽ trở thành thợ săn, kẻ có sứ mệnh tiêu diệt toàn bộ ma cà rồng. Cho đến khi hủy diệt được tận gốc, ngươi sẽ không thể chống lại nó, Hạo!

– Hủy diệt gốc rễ? Tại nhi, nói rõ hơn đi! _ Duẫn Hạo cảm giác có điểm bất an, lập tức hỏi lại.

– Ngươi… để hoàn thành hình xăm đó cũng chính là kết thúc sứ mệnh bắt buộc phải giết chết toàn bộ ma cà rồng nguyên thủy. Cúng chính là gốc rễ của mọi ma cà rồng, loài thuần huyết chết sẽ kéo theo mọi ma cà rồng cùng dòng đi theo. Từ đó hình xăm mới có thể hoàn thiện. _ Tại Trung đều đều đáp.

– Giết ma cà rồng thuần huyết? Tại nhi, vậy không phải là… _ Y sợ hãi nhìn Tại Trung, không thể nào… tuyệt đối không thể nào!

– Ngươi phải giết ta! Ta… là ma cà rồng thuần huyết duy nhất còn sống! Giết ta, ma cà rồng cũng sẽ biến mất, hình xăm sẽ hoàn thiện! _ Tại Trung ngẩng mặt nhìn Duẫn Hạo, ánh mắt ẩn chứa chua xót cùng bất đắc dĩ.

– Không thể! Ta sao có thể làm như vậy! _ Duẫn Hạo lập tức quát lớn. Y luyện thứ ma công này cũng chỉ vì muốn bào thù mới sử dụng nó, là vì ái nhân mà luyện nó, sao có thể nào dùng chính thứ võ công này để giết chết ái nhân của mình. Thật hoang đường!

– Không có quyền lựa chọn, cho dù ngươi không muốn thì lời nguyền kia cũng sẽ ép buộc ngươi phải giết ta! Nơi này cũng không có nguyệt thạch, không thể kiềm chế bản năng của thợ săn. Hạo, phải tìm cách dung hòa và áp chế dòng máu thợ săn chảy trong huyết quản ngươi, vết xăm chưa lớn, ta nghĩ còn có thể dừng lại. _ Tại Trung nắm lấy cánh tay Duẫn Hạo, bất an ngước ánh mắt trống rỗng nhìn y. Từ trước tới nay, ngoài nguyệt thạch thì chỉ còn một cách để dung hòa dòng máu luôn sục sôi với ham muốn giết chết ma cà rồng của thợ săn nhưng cách đó…

– Dung hòa? Có cách đó nữa sao? Tại nhi, ta bất chấp mọi thứ chỉ cần gỡ bỏ vết xăm này, ta tình nguyện làm tất cả. _ Y không ngờ thứ võ công này lại kinh khủng như vậy, đã có hơn một lần y nảy lên sát ý muốn dùng kiếm đâm vào Tại Trung, những lúc đó y quả thực sợ hãi, sợ hãi vì không thể hiểu mình đang bị làm sao. Những hành động đó dường như thuộc về bản năng, vô thức mà thực hiện, y sợ nếu như có một ngày y mất đi kiềm chế có phải sẽ thực sự giết chết Tại nhi không? Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, phải lập tức dừng thứ ma công này lại!

– Vậy ngươi nghe những gì ta nói đây. Cách dung hòa máu của thợ săn… đó là…



– Ngươi muốn tìm ai? _ Tinh Vũ nhìn một thân hồng y trường bào trước mặt, ngờ ngợ đoán ra người này là ai.

– Ta… muốn tìm Trịnh Duẫn Hạo! _ Hoắc Vân Thiên ngập ngừng đáp.

– Tìm Duẫn Hạo ư? Có chuyện gì? Ngươi là vị giáo chủ đi cùng Thẩm Xương Mẫn đúng không? _ Tinh Vũ nheo mắt, âm thầm tính toán.

– Phải! Ta muốn tìm Trịnh Duẫn Hạo để… cầu xin! _ Lời nói khó khăn thoát ra khỏi miệng, Hoắc Vân Thiên cúi đầu, giấu đi sự hổ thẹn của chính mình. Cho dù biết rằng phải cầu xin địch nhân là việc vô cùng nhục nhã nhưng vì hắn, y tình nguyện làm mọi thứ, một chút danh dự này còn đáng để tâm sao.

– Cầu xin? Vậy ngươi có thể nói với ta, ta tên Tinh Vũ là bằng hữu thân thiết của Trịnh đại ca! _ Tinh Vũ mỉm cười, tiến tới bên cạnh Hoắc Vẫn Thiên.

– Là… là chuyện vết thương. Mẫn bị Trịnh Duẫn Hạo đả thương, ta không biết vì sao nhưng vết thương không thể lành, thậm chí càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Ngươi có thể nói giúp ta không? Ta biết, các ngươi đều oán hận Mẫn nhưng hắn cũng đã hối hận rồi, có thể nào cho hắn một cơ hội sửa chữa không? _ Hoắc Vân Thiên khẩn thiết cầu xin Tinh Vũ, y hiện tại vô cùng sốt ruột, tình hình Mẫn đã rất tệ, y phải nhanh chóng có được phương thuốc chữa trị kia.

“Ra là chuyện đó. Ta nghe nói tên Thẩm Xương Mẫn kia là kẻ duy nhất có thể khống chế một ma cà rồng thuần huyết như Kim Tại Trung. Vậy có khi nào hắn cũng biết cách giết chết một kẻ thuần huyết hay không?”

Tinh Vũ âm thầm suy nghĩ, ánh mắt ngoạn độc lóe lên những tia lệ quang, có lẽ rất đáng để thử.

– Ta hiểu rồi, phương thuốc để chữa vết thương đó chính xác nằm trong tay Trịnh đại ca, có điều ta nghĩ ngươi hiểu rõ huynh ấy sẽ không thể giao ra thứ có thể cứu mạng kẻ mà mình đã tự tay hạ thủ có đúng không?

– Chuyện đó… _ Hoắc Vân Thiên bất lực cúi đầu. Đúng là như vậy!

– Nhưng cũng không phải là không có cách, ví dụ như âm thầm lấy ra cũng sẽ không có vấn đề gì. _ Tinh Vũ gian xảo mỉm cười.

– Ngươi sẽ giúp ta? _ Hoắc Vân Thiên vội vã hỏi lại.

– Ta sẽ lấy giúp ngươi phương thuốc kia nhưng ngươi phải trả cho ta một thứ. _ Tinh Vũ âm ngoan ghé sát tai của Hoắc Vân Thiên, khe khẽ nói.

– Một thứ? _ Hoắc Vân Thiên liếc nhìn Tinh Vũ, ánh mắt tràn ngập khó hiểu cùng cảnh giác.

– Phải! Một thứ cân xứng với sinh mạng của Thẩm Xương Mẫn!