Cố Tổng Sủng Thê

Chương 9






Chương 9
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng vô cùng im ắng.
Nhà họ Mộc luôn giả nhân giả nghĩa, bọn họ đã sớm đoán được nhà họ Mộc sẽ coi thường cậu hai bị tàn tật, quả nhiên Mộc Mai này gả tới thay cho Mộc Diệp .
Lừa gạt dối trá, nhà họ Mộc này thật sự càng ngày càng lớn gan.
Ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt Cố Văn giống như tượng băng, không có chút biểu cảm dư thừa nào.


Dáng vẻ lạnh lùng của anh làm mọi người ở đây không dám thở mạnh một tiếng.
“Bọn họ còn nói gì nữa?” Thật lâu sau, Cố Văn mới chậm rãi mở miệng, nhưng mà sắc mặt vân khó coi như cũ.
“Liễu Trang nói về cậu không hề dễ nghe, mợ chủ rất tức giận, đánh cô ta một bạt tay.

Còn nói sau này nghe cô ta nói xấu cậu thì sẽ đánh, đánh đến khi răng cô ta rơi đầy đất.”
Mọi người: ”…’ Ngôn Bảo : “…
Đây là kỹ thuật thế nào nhỉ?
Mợ hai đang tỏ ra oai phong, hay đang thật sự đau lòng cho cậu hai của bọn họ?
Sau khi nghe người đàn ông nói xong, gương mặt lạnh lùng của Cố Văn thoáng qua vẻ xúc động.

Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác được người khác bảo vệ.

“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Chẳng biết tại sao, trong lòng Cố Văn lại cảm thấy vui vẻ.
“Sau khi mợ chủ mua chút đồ thì đã trở về bệnh viện, đến trưa cũng ở trong phòng bệnh của bệnh viện.

Bây giờ cũng đã trở về biệt thự rồi.”
“Ừm.” Cố Văn trả lời, quay người qua hỏi Ngôn Bảo : “Chuyện kia, cậu xử lý thế nào?”
“Đã giải quyết gần xong rồi.” Ngôn Bảo cúi đầu trả lời: ‘Cậu hai, bây giờ cũng không còn sớm, cậu trở về biệt thự nghỉ ngơi đi.”
“Đi thôi.” Cố Văn kiệm lời.
Ở biệt thự.
Trong đại sảnh không hề thấy bóng dáng của Mộc Mai, Ngôn Bảo nhìn vẻ mặt của Cố Văn, hỏi người hầu: ‘Mợ chủ đâu?”
“Mợ chủ vừa trở về, đã lên lâu nghỉ ngơi rồi.” Người hầu trả lời thành thật.
“Tôi có một con lừa nhỏ, đến bây giờ †ôi còn chưa cưỡi… Người hầu nữ vừa dứt lời, thì trên lầu đã vang lên tiếng người phụ nữ đang ca hát.
Ngôn Bảo sững sờ, thâm nghĩ mình có nên xin rời khỏi hay không.

Khóe miệng Cố Văn cong lên, nở nụ cười đã lâu không thấy: “Cô ấy thích ứng với hoàn cảnh nhanh thật.”
“Tôi bảo mợ chủ xuống đón cậu nhé?”
“Không cần.” Cố Văn nói xong thì xong thì khởi động xe lăn chạy bằng điện lên, đi về phía lầu hai: “Cậu trở về đi, tự mình tôi lên đó.”
Trong biệt thự, vì để thuận tiện cho Cố Văn di chuyển, nên khắp nơi đều có đường cho xe lăn.
Nhưng mà… Ngôn Bảo nhìn bóng lưng của cậu hai, dường như hôm nay cậu hai vui vẻ hơn nhiều.
Cố Văn mở cửa, căn phòng đã thay đổi hoàn toàn so với lúc trước.

Trước đó, căn phòng đều dùng tông lạnh, ngoại trừ màu đen thì chính là màu trăng, bây giờ ga giường và thảm đã đổi thành màu hồng, hiển nhiên nhìn giống căn phòng của một cô gái hơn nhiều.