Cố Tổng Sủng Thê

Chương 363






Mộc Mai luôn nghĩ rằng Mộc Diệp và Tô Ngọc Vân đã đẩy ông nội xuống cầu thang, nhưng cô không ngờ chú của mình cũng tham gia vào việc đó.
Mộc Mai có thể chấp nhận bất cứ ai, nhưng điều duy nhất cô không thể chấp nhận là chú của mình.
“Di...di chúc” Mộc Đoàn khó khăn nói.
Mộc Mai nghe đến đây thì đã hiểu, có lẽ ông nội đã lập di chúc, nên đã xảy ra tranh chấp.
Hiện tại sở dĩ Mộc Sĩ hiếu thuận ngày nào cũng ở lại bệnh viện, chỉ là muốn biết di chúc ở đâu mà thôi.


“Ông nội, ông hồ đồ rồi, ông trước đây vấn rất khỏe, tại sao lại muốn tự mình lập di chúc cơ chứ?” Nếu tin tức này không bị lộ ra ngoài thì chú thím cũng không làm chuyện bất hiếu này.
“Bé Mai...ông...ông không biết là có thể sống bao nhiêu ngày nữa.

Di chúc năm trong tay luật sư Trương.

Nếu cháu tìm được cậu ấy, cậu ấy sẽ giao cho cháu”
Khi Mộc Đoàn lập di chúc, ông đã nói với luật sư Trương là ngoài Mộc Mai ra thì không có phần của ai hết.
“Ông nội, cháu biết rồi, ông đừng lo lắng, cháu sẽ không sao đâu.

Ông hãy nghỉ ngơi thật tốt là được” Mộc Mai lau nước mắt, nhìn ông nội như vậy cô rất đau lòng.

Mộc Đoàn nâng cánh tay lên và tay áo tuột xuống, có một vệt tím ở trên tay ông.
Mộc Mai lập tức năm lấy tay Mộc Đoàn, nhìn vết thương trên cánh tay của ông: “Ông nội, có chuyện gì vậy? Bọn họ làm như vậy khi ông hôn mê sao?”
Mộc Đoàn gật đầu, không phủ nhận.
“Đồ khốn khiếp này, chuyện như này mà chú ấy cũng dám làm”
Mộc Mai chưa bao giờ nghĩ rằng chú mình lại có thể tàn nhân với cha ruột như vậy, nếu ngày hôm nay không phải tận mắt chứng kiến, cô thật sự không thể tin được chú mình lại độc ác như vậy.
“Ông nội, cháu đưa ông đi, ông không thể ở đây nữa” Mộc Mai lo lắng, nếu ông nội tiếp tục hôn mê, không thể đảm bảo là chú ấy không ra tay với ông nữa.
Tuy nhiên, Mộc Đoàn nắm lấy tay của Mộc Mai và n “Không cần đâu...chưa lấy được di chúc của ông, nó sẽ không để cho ông chết đâu”
Mộc Đoàn biết nếu như bây giờ đột nhiên biến mất, Mộc.

Đoàn nhất định sẽ đổ hết tội lỗi cho Mộc Mai, như vậy Mộc Mai sẽ gặp nguy hiểm.
“Nếu ông vấn ở trong bệnh viện, cháu lo là chú sẽ tiếp tục tấn công ông”

Mộc Mai lo lắng nói.
“Chỉ cần di chúc được công bố ra ngoài, ông sẽ không cần phải ở nhà nữa” Giọng nói của Mộc Đoàn vẫn rất khàn, ông cũng biết là Mộc Mai rất khó để nghe được, vì vậy ông đã tháo mặt nạ dưỡng khí ra.
“Ông nội?” Mộc Mai muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn, mặt nạ dưỡng khí đã được lấy ra khỏi miệng ông nội.

Mộc Đoàn nắm lấy tay Mộc Mai: “Đừng lo lắng, ông sẽ không sao đâu, ông đã nợ ba mẹ cháu quá nhiều rồi, bây giờ lại nợ cháu nữa, bây giờ ông sẽ trả lại toàn bộ, ông đã già rồi nên không muốn làm liên lụy đến cháu nữa”
Mộc Đoàn đã biết động cơ của gia đình Mộc Sĩ từ lâu, nên đã chuẩn bị di chúc phòng trường hợp khẩn cấp.

“Không, không phải đâu” Mộc Mai khóc và lắc đầu: “Ông nội, ông không nợ gì chúng cháu cả, chuyện năm đó không ai muốn xảy ra, cũng không trách được ông”.