Cố Tổng Sủng Thê

Chương 332






“Là bạn bè nên quan tâm thôi, hỏi có câu à, anh cũng không cần phải đề phòng như vậy chứ?” Mạc Văn có chút không vui.
Cố Văn cũng chẳng vui vẻ gì, cũng may lúc này người hầu đem trà ra, anh liền hất căm: “Không phải anh muốn uống trà sao? Uống đi”
Mạc Văn đưa tay lấy tách trà, liền nghe Cố Văn phán một câu: “Uống xong thì biến ngay”
Không khí trong phòng khách có chút khó xử.
Đến khi tiếng khóc của đứa bé cất lên, phá vỡ sự im lặng.


Mạc Văn nhanh trí đứng dậy, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Cố Văn: “Mộc Mai cô ấy...sinh rồi sao?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải trình bày với anh” Cố Văn quay.

lưng đi thẳng lên lầu, ôm bé gái vừa thức giấc bước ra.

Mạc Văn sững sờ nhìn Cố Văn ôm bé gái quay lại ngồi trên sô pha, anh ngồi đó chọc cô bé cười, khung cảnh này quá ấm áp nhưng lại khiến tâm can anh ta khó chịu.
Anh ta đờ ra một lúc, cuối cùng không kìm nổi tiến lại gần nhìn mặt đứa bé.
“Tống giám đốc Mạc, sao anh vẫn chưa đi?” Cố Văn ngước đầu lên, với nụ cười đắc ý trên khuôn mặt: “Không lẽ xem đây là nhà riêng của mình rồi sao?”
Vốn dĩ Mạc Văn trong tâm thế tò mò, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm: “Cố Văn, anh...anh rõ ràng là cố ý!”

“Tôi cố ý làm vậy, anh nên đi đi, con gái tôi bị dị ứng với anh đấy”
Cố Văn cầm đồ chơi đặt trên chiếc bàn lên, chọc cười con gái, cô bé rất hợp tác, cười vui vẻ, âm thanh khúc khích lan tỏa khắp phòng khách.
Mạc Văn trong lòng ghen tị, bỗng nhiên tiến đến bất ngờ giật cô bé ra khỏi vòng tay của Cố Văn.
Cố Văn ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Anh làm gì vậy?” Mạc Văn không trả lời mà lùi lại một bước, cúi đầu nhìn bé nhỏ trong vòng tay mình, xinh đẹp trắng ngần, khuôn mặt vô cùng dễ thương.
Mạc Văn, bỏ đứa bé xuống!”
Cố Văn không dám tiến lại gần, sợ Sự giăng co giữa hai người sẽ làm cô bé khiếp sợ, cũng sợ lỡ tay mà làm rơi con.

“Tôi không bỏ” Mạc Văn làm mặt quỷ tiếp tục chọc bé cười.

Không ngờ, cô bé bất ngờ oa oa khóc lớn.

Mạc Văn lúc này lớ ngớ không biết làm gì, anh ta không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, nhất thời đứng sững một chỗ.
Cố Văn vội vàng chạy đến ôm lấy đứa trẻ, lúc này Mộc Mai đang ngủ trên lầu cũng bị đánh thức vì tiếng khóc của đứa trẻ, vội vã chạy xuống.
Nhìn thấy Mạc Văn, Mộc Mai sửng sốt một lúc: “Anh Mạc, sao anh lại ở đây?”
Họ đã không gặp trong một thời gian dài kể từ lần gặp trước đó.
“Mộc Mai, lâu quá không gặp” Mạc Văn hoang mang ôm lấy đứa bé, vừa chào hỏi Mộc Mai, vừa muốn làm cho đứa trẻ ngừng khóc.
Không biết có phải vì nghe thấy tiếng của người mẹ hay không, đứa bé trong tay của Mạc Văn bỗng ngừng quấy khóc, trở nên im lặng.
Mộc Mai ôm lấy con: “Anh mau ngồi đi, để đứa trẻ cho tôi bế, anh là khách làm sao có thể để anh dỗ bé được chứ?”.