Cố Tổng Sủng Thê

Chương 321






“Mẹ, mẹ vừa nói gì? Mẹ lại lấy tiền của công ty đi? Đây không phải là việc phạm pháp hay sao! Mẹ thực sự làm mà không hề nghĩ u quả sao?
Nếu bị bố phát hiện ra, e rằng gia đình thực sự sẽ bị tan ra, mỗi người một ngả, đường ai nấy đi, không phải mẹ muốn khiến cho bố có lý do để đuổi mình ra ngoài đấy chứ?”
“Con đừng lo, chỉ là dự tính của mẹ mà thôi, bây giờ có muốn lấy cũng không được, hiện tại Cố Văn ngồi ở vị trí giám đốc làm chủ mọi chuyện, làm sao có thể đụng đến tài sản của công ty chứ”
Nói thật lòng, việc này nên sớm được thực thi, lập kế hoạch bây giờ cũng không thay đổi được gì cả, người dì vẫn còn đang đợi tiền của họ cứu mạng.

“Không được, món tiền này mẹ phải đến đòi Cố Văn, hắn ta đuổi con ra khỏi công ty, khiến con không kiếm được tiền, lại không có cách nào phụng dưỡng bố mẹ, mẹ phải tìm hắn ta nói lý, cho dù không được phụng dưỡng, mẹ cũng phải đòi lại cho con”
Đoán rằng chỉ có làm như vậy mới có thể lấy được một món tiền lớn từ tay Cố Văn, cầm số tiền đó có thể cứu mạng được dì của mình.
Cố Văn lắc đầu buồn bã khi thấy mẹ mình quá tham lam như vậy.
“Mẹ, sao mẹ có thể có suy nghĩ như vậy? Cố Văn và chúng †a giờ đã bất hòa rồi, tại sao mẹ lại đến công ty làm ầm ï lên? Có phải mẹ bị dì nắm thóp nên mới bất chấp sự phản đối của gia đình giúp dì ấy lấp cái động không đáy đó?”
“Được rồi, được rồi! Mẹ không đi nữa.

Nhưng chuyện mẹ bảo con nghe ngóng con đã nghe ngóng rõ ràng chưa? Nên ra tay từ Mộc Mai, tìm ra điểm yếu từ cô ta có lẽ có thể hạ gục Cố Văn”
Bây giờ cả gia đình không còn hy vọng, làm sao bà ta có thể bỏ qua cho Cố Văn? Quyết không cho phép chúng sống tốt Đôi lông mày của Cố Nam nhíu chặt, anh ta không biết phải nói gì trước yêu cầu vô lý của mẹ, hiện tại Cố Văn vân chưa công bố tin Mộc Mai sinh con.
“Mẹ, từ khi nào mẹ lại trở nên như vậy? Con biết tính tình của mẹ trước nay không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức làm chuyện như vậy.


Sao mẹ lại bị dì mê hoặc như vậy?”
“Cố Nam! Cháu đang nói cái gì vậy!
Dù sao dì cũng là dì của cháu, sao cháu có thể nói chuyện như vậy sau lưng dì!”
Bạch Lan Huyên bỗng bước xuống †ừ cầu thang, vẻ mặt không hài lòng khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

Nhìn thấy người phụ nữ này bước từ trên tâng xuống, ánh mắt Cố Nam nhìn chăm chằm vào mẹ hắn: “Mẹ, có phải mẹ nên giải thích cho con một chút không? Ba con không phải đã bảo mẹ đừng giao du với người phụ nữ này nữa sao? Tại sao bà ta lại xuất hiện ở nhà của chúng ta? Lại đến đòi tiền sao?”
“Cố Nam, cháu là cái đồ vô lương tâm.

Dì là em gái ruột của mẹ cháu, tại sao lại không thể đến nhà chị gái mình?

Khi cháu còn nhỏ ta còn bế cháu, mua cho cháu bao nhiêu đồ chơi, đồ ăn ngon”
Bạch Lan Huyền đi từ trên lầu hai xuống, thấy trái cây trên bàn trà trông thật ngon, bà ta cầm lên dùng cổ tay áo chà xát, ăn không ngớt.
“Chị, hoa quả ngon đấy, khi nào em đi chị lấy cho em một ít.

Gia đình chúng †a giờ nghèo rớt mồng tơi, đến hoa quả cũng không mua nổi.

Bọn đòi nợ đến hết lần này đến lần khác, em phiền quá mới đến chỗ chị trốn, tiện thể...!chuyện lân trước em nói với chị chị đã nghĩ kỹ chưa?”.