Cố Tổng Sủng Thê

Chương 317






Cố Văn rât lo lắng, Mộc Mai hiện tại tỉnh thân đang vô cùng khuấy động, nếu chịu thêm chút sự kích động nữa, cô ấy và đứa bé sẽ xảy ra chuyện mất.
Mộc Mai vẫn tuôn ra những lời nói cũ: “Không được qua đây, đứa bé là con của tôi”
Lần trước phát khi hiện một số chuyện ở tâng hầm, tâm lý Mộc Mai đã bị ám ảnh sâu sắc, nếu có người dám động đến con của mình cô ấy sẽ liều mạng với hắn ta.

“Bà chủ, đứa bé chỉ là đang đói, tôi đem đứa bé đi ăn chút gì đó có được không? Cứ ôm như vậy sẽ khiến đứa bé càng thêm khó chịu mà thôi.”

Người giúp việc cũng vô cùng lo lăng, bộ dạng Mộc Mai như vậy thật sự không thích hợp để ôm đứa bé.
Nhân lúc cô ấy không để ý, Cố Văn lao lên đoạt lại đứa bé, Cố Văn dỗ dành, tiếng khóc của đứa bé dần dần biến mất.

“Anh làm cái gì thế? Tại sao anh cướp lấy con tôi, trả lại đứa bé cho tôi.”
Mộc Mai kích động lao lên, muốn giành lại đứa bé, Cố Văn nhanh chóng đưa đứa bé vào tay người giúp việc, sau đó đánh ngất Mộc Mai.

Kiếm Hiệp Hay
Mộc Mai ngất vào lòng Cố Văn, Cố Văn cúi xuống nhè nhẹ.

hôn lên trán cô ấy: “Xin lỗi, anh chỉ có thể làm như vậy, em cứ như thế chỉ có làm hại đứa bé, anh hiểu rõ trong lòng em muốn giữ đứa bé ở bên cạnh, nhưng sức khỏe của em, anh lo lăng rằng em và con sẽ bị thương”

Người giúp việc chuẩn bị ôm đứa bé đi thì nghe được Cố Văn nói những lời như vậy, cô ấy vô vọng nhìn Cố Văn nói:
“Thưa anh, để bà chủ cứ như vậy cũng không phải là cách hay, chỉ bằng chúng ta đưa bà chủ đến bệnh viện, có sự giúp đỡ của bệnh viện nói không chừng bệnh tình của bà chủ sẽ đỡ hơn”
Cô giúp việc cũng bày tỏ thiện ý.
Cố Văn có chút do dự, nhưng không muốn vợ của mình ở lại một nơi như bệnh viện, lúc trước Mộc Mai đã nói với tôi rằng nơi cô ấy ghét nhất chính là bệnh viện.

Cậu ấy chỉ nói với cô giúp việc một câi Sau đó, cậu ta bế Mộc Mai trở về phòng trên lầu
Một tiếng sau.
Mộc Mai tự ôm lấy mình, co ro lại, xem ra đang cảm thấy không có một chút cảm giác an toàn nào.

Một người từng hoạt bát, vui vẻ như Mộc Mai, bỗng chống đã chẳng còn nữa, giờ đây cô ấy giống như một con hươu bị hoảng sợ, dù là tiếng gió thổi đung đưa cây cỏ cũng khiến cô ấy hoảng sợ bất an.
Trời đã tối, tiếng gió lạnh bên ngoài thổi lại, Cố Văn đã đóng lại tất cả các cửa sổ lại, Mộc Mai lúc này cơ thể rất yếu, tuyệt đối không thể để cô ấy mắc bệnh trong tình cảnh này.


Sáng ngày hôm sau khi Cố Văn tỉnh dậy, Mộc Mai vân đang chìm sâu trong giấc ngủ, Cố Văn xuống lầu, liền nhìn thấy Bạch Lâm Anh đang đứng đợi mình ở bên ngoài.
“Cậu hai, người mà ngài muốn tìm tôi đã tìm được rồi.

nhưng lúc tôi đến, anh ta đã biến mất không còn tăm hơi, chăn trên giường cũng không xếp lại, nhưng vần còn hơi ấm, xem ra anh ta đã sớm biết tin, nên mới trốn chúng ta”
Bạch Lâm Anh tiện tay lấy ra một tấm ảnh, giao tận tay Cố Văn: “Đây là bức ảnh chúng tôi tìm được khi ở nhà của anh †a, không biết có phải Lâm Dịch người mà bà chủ nhắc tới không?”
Thật ra xử lý chuyện này rất đơn giản, chỉ cân đưa tấm ảnh này cho Mộc Mai xem là biết rốt cuộc có phải là người đã cứu cô ấy không, nhưng cách này có chút không ổn,vì bà chủ xảy ra chuyện như vậy, nên khi gặp lại người đàn ông này nếu nhớ lại những ký ức tốt đẹp thì không vấn đề gì cả, nhưng nếu nhớ lại những ký ức xấu, e rằng sẽ chịu thêm sự kích động mà thôi..