Cố Tổng Sủng Thê

Chương 316






“Mộc Mai, có phải em đã nhớ lại điều gì rồi không?” Nếu Mộc Mai nhớ đến những việc trước kia với cậu ta, vậy là có chuyển biến tốt hoặc có thể trong đêm nay sẽ hồi phục hoàn toàn ký ức.
Mộc Mai vẫn nói một mình như vậy, cô ấy nhắm mắt, nhíu mày: “Em không nhớ, em không nhớ lại được” Nước mất lăn dài trên đôi má cứ thế rơi xuống cánh tay Cố Văn.
“Đừng khóc, có anh ở bên cạnh, em đã quên những gì anh từng nói sao?”
Em là vợ của anh, anh tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương, xin lỗi vì sự thất hứa trước kia của anh, anh vốn nghĩ rằng đưa em đến Châu Âu thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả, sắp sinh nở thì mới đưa em quay trở về, không ngờ trong giờ phút quan trọng lại xảy ra chuyện này.

“Anh xin lỗi” Một hai câu nói không thể xóa bỏ đi sự áy náy của Cố Văn đối với Mộc Mai, khiến người mình yêu chịu thống khổ như vậy, Cố Văn chỉ có thể đau khổ gấp bội.
“Cố Văn...!Mộc Mai bất ngờ cất lời.
Cố Văn lập tức đứng dậy, cậu ta nghe thấy tiếng gọi.
“Cố Văn”
“Em nói lại một lần nữa”
“Cố Văn” Mộc Mai vừa khóc vừa gọi tên Cố Văn.
Cố Văn kéo cô ấy vào lòng, ôm thật chặt: “Anh biết em sẽ không quên anh đâu, em nhất định sẽ nhớ ra”
Vậy mà lúc đó, Mộc Mai lại đẩy Cố Văn ra, quấn lấy chiếc.

chăn mỏng: “ Anh đừng động vào tôi, tôi muốn đi tìm chồng của tôi, chồng tôi rất tốt, anh ấy sẽ không để tôi chịu ấm ức.


Anh không phải chồng tôi, chồng tôi tên là Cố Văn”
Sau khi nói xong, cô ấy đi ra khỏi biệt thự mà không ngoảnh đầu lại, Cố Văn đứng đó nhìn hình bóng buồn tẻ ấy dân dần biến mất.
Mộc Mai là vợ mình, thế mà đứng trước mặt lại khư khư xem cậu ta như người dưng, Cố Văn không biết phải làm thế nào mới thứ tỉnh được Mộc Mai, mới khiến cô ấy nhớ ra mình là ai.
Sau khi về phòng, Mộc Mai ôm con đi đi lại lại, Cố Văn đến đó hỏi người giúp việc: “Có chuyện gì thế, không phải đứa bé vừa mới ngủ hay sao?”
Người giúp việc vẻ mặt buồn thiu nói: “Tôi cũng không rõ, vừa nấy lúc bà chủ vào đứa bé liền tỉnh dậy, nghe thấy tiếng khóc, bà chủ liên bế đứa bé lêi Họ biết tình sức khỏe hiện tại của Mộc Mai, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ không chịu trách nhiệm nổi.
Cố Văn đến đó muốn bế đứa bé trong nằm trong lòng Mộc.

Mai đi, nhưng Mộc Mai lại lùi về sau:” Anh muốn làm gì?” “Mộc Mai, em không khỏe đừng ôm con như vậy, cứ như thế con sẽ khóc to hơn mà thôi.


Đứa bé đang đói, bảo người khác đem cho đứa bé ít sữa là được, đây không phải con anh, anh đừng nhiều chuyện như vậy”
Mộc Mai tuy đã sinh em bé, nhưng không có sữa cho con, hơn nữa chịu sự kích động, cô ấy hiện tại sức khỏe không tốt, không thể cho con bú.
Mộc Mai sợ hãi liên tiếp lùi lại, hoảng sợ lắc đầu: “Anh đừng qua đây, không được động đến con của tôi.”
Cố Văn nhìn thấy vợ mình lại trở thành dáng vẻ như vậy, anh ấy chỉ cảm thấy đau lòng bất lực: “Em đừng có như vậy nữa được không, đứa bé là con của hai chúng ta, anh làm sao có thể làm hại đứa con của chúng ta được? Em đưa con cho.

anh, hiện tại em cần nghỉ ngơi, em cứ như vậy chỉ làm hại đến đứa bé mà thôi”.