Cố Tổng Sủng Thê

Chương 306






"Giỏ...
"Con cái gì mà con? Gon là con trai của bà già này, làm sao ngay cả tư cách gặp mặt cháu trai cháu gái cũng không có? Cứ quyết định vậy đi”
Giống như sợ anh nuốt lời, đối phương ngay lập tức cúp điện thoại.
Đã qua nhiều năm như vậy, Cố Văn chưa từng gặp mặt Lương Bích Dao, thậm chí anh còn không biết hình dáng của bà ấy ra sao.


Nhưng giọng điệu hiện tại của bà, làm cho Cố Văn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cố Văn quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Mai đang ngủ say sưa.

Cố Văn biết người anh nên xin lỗi nhiều nhất chính là Mộc.

Mai, lúc đó khi cô ấy bị bắt cóc, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại không điều tra ra được bất kỳ manh mối nào.
Nếu không vì bọn bắt cóc khi đó, Mộc Mai cũng sẽ không gặp phải tai hoạ này, Cố Văn tìm bọn chúng, đương nhiên là muốn cho chúng một bài học.
Lúc này, Mộc Mai còn chưa tỉnh lại, Cố Văn ngồi dậy đi đến bên lồng kính xem hai đứa nhỏ, hai đứa bé này, nhỏ nhỏ mềm mại, nhìn rất giống với mẹ của tụi nó.
Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của hai con, trong lòng Cố Văn lại cảm thấy vô cùng xót xa, vội vàng muốn trút hết ra.
Thế nhưng, anh vấn còn gia đình này, còn có Mộc Mai, mấy việc này chỉ có thể chôn giấu tận trong đáy lòng.
Mộc Mai chính là ngọn đèn soi sáng cuộc đời anh, đáng lễ cuộc sống của anh bị bao trùm bởi bóng tối vô tận, nhưng cô đã xuất hiện và đến bên cạnh anh.


Có cô Cố Văn mới chạm đến được ánh sáng, cho dù như thế nào, anh cũng không thể bỏ rơi người con gái này.
Y tá ở bên cạnh đến kiểm tra tình hình, nhìn thấy Cố Văn đứng một bên cười, nhịn không được hỏi: có muốn bế em bé không?”
âu chủ Cố, anh
"Bế bọn chúng?” "Vâng ạ”
Y tá đi đến, vừa nói vừa ôm đứa bé ra, cẩn thận từng li từng tí đem đứa bé đặt vào trong tay của Cố Văn
Loại chuyện như âm con nít, vẫn là _ lần đầu tiên anh làm, khi bế đứa bé, anh căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, Tay chân dường như không còn nghe theo sự sai bảo của não bộ nữa.

truyen bac chien
Mộc Mai tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui.
"Bảo bảo, ba là ba của con đây”
Khi Cố Văn nói ra lời này, ngay cả giọng nói cũng mang theo.


chút nghẹn ngào.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng này, Cố Văn đều không kìm nén được xúc động.
Khoảng thời gian trước bởi vì chỉ lo chăm sóc Mộc Mai, anh không thể đến thăm hai đứa nhỏ thường xuyên, hôm nay vân là lần đầu tiên anh tiếp xúc với bọn chúng ở khoảng cách gần như vậy.
"Cậu chủ anh đừng quá khẩn †rương, dùng cánh tay đỡ đầu của bé, làm như vậy đứa bé sẽ thoải mái hơn.

Y †á đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở Cố Văn.
Nghe được lời đó, Cố Văn làm theo sự hướng dẫn của y tá.

Nhưng nghe rồi, lại có tác dụng gì, động tác của anh vấn lóng ngóng như cũ, tay chân Cố Văn cứng ngắc, đưa bé nhỏ nhăn non nớt, anh lo sẽ làm chúng bị thương..