Cố Tổng Sủng Thê

Chương 284






Mộc Mai tiếp tục nhìn hai mẹ con đang ngồi trên đất, khóe.

miệng cong cong: “Rốt cuộc là cái người có gì muốn giải thích không? Bây giờ chú vẫn còn làm thêm giờ ở công ty, không thể trở về ngay được”
“Mộc Mai, mày muốn làm phản àI”

Tô Ngọc Vân la lớn, hôm nay gọi Mộc Mai trở về quả thật là sai lầm của bà ta.
“Hôm nay chính thím gọi tôi trở về, thím đừng quên mời phật dễ dàng, tiễn phật lại khó khăn, nếu đến đây rồi, tôi đương nhiên sẽ về tay khôn: Mộc Mai ném toàn bộ vỏ quýt lên bàn trà, cô đứng lên nhìn xung quanh căn biệt thự.

Cô sống trong này hơn hai mươi năm, môi một ngóc ngách đều rất quen thuộc.
Đáng tiếc...!Cuối cùng lại không trở về được.
Vốn Tô Ngọc Vân nghĩ gọi Mộc Mai tới là để dạy dỗ một hồi, bà ta thật không ngờ rằng mình sẽ bị cô dạy dỗ lại.
“Thím à?” Mộc Mai lên tiếng nhắc nhở.
“Tao không biết gì cả”

Tô Ngọc Vân hít sâu một hơi, tự dặn chính mình phải bình Tĩnh.
Mộc Mai khẽ cười, thật ra Mộc Mai đã sớm biết hai người này tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện năm đó, chỉ là bất hạnh không có được nhân chính vật chứng chính xác nào.

Mộc Mai đứng lên nhìn hai mẹ con họ: “Ha ha, thím à, bà phủ nhận nhanh như vậy là trong lòng có quỷ sao?
Không cân trả lời tôi nhanh như vậy, cứ nghĩ kỹ rồi lại nói” “Mày...!Con ranh con chết tiệt này, sao mày không chết cùng ba mày luôn đi?” Tô Ngọc Vân thét chói tai.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở †oang ra, Mộc Sĩ đã trở lại.
“Mộc Mai, mọi người đang làm cái gì thế này?” Mộc Sĩ nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trước mắt, ông ta không thể tin nổi đây lại là nhà của mình.
Mộc Mai nhìn thấy Mộc Sĩ trở về thì nói trước: “Hôm nay thím gọi con đến đây, nói rằng chân thím bị đau không xuống giường được, không ngờ là khi con đến thì lại phải chịu một hồi thóa „ mạ

Mộc Sĩ nhìn về phía vợ và con gái của mình: “Rốt cuộc là sao lại thế này, đang yên đang lành thì gọi Mộc Mai đến làm gì, bà không biết Mộc Mai đang có thai à? Nếu ở trên đường mà xảy ra chuyện gì thì hai mẹ con bà có gánh được trách nhiệm không?”
Tô Ngọc Vân nhìn thấy chồng mình thì bà ta lập tức khóc lóc lao ra: “Còn không phải cháu gái ngoan của ông xúi giục cấp dưới của mình đánh tôi à?”
Mộc Sĩ thấy dấu chân trên người Tô Ngọc Vân, hơn nữa quả thật đó là dấu chân to của đàn ông, ông ta bèn quay ra khỏi Mộc Mai: “Rốt cuộc là sao lại thế này?”
“Ông đều nhìn thấy cả rồi, còn hỏi làm gì, vợ ông bị người ta đánh thành thế này đây” Tô Ngọc Vân khóc lóc.
Chiêu này của Tô Ngọc Vân, Mộc Mai đã thấy nhiều lần, cho nên cô thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn hỏi bà chuyện †ai nạn xe cộ năm đó mà thôi”
“Mày không nên tiếp tục điều tra, chuyện năm đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, chuyện quá khứ thì để cho nó qua đi, vì sao mày luôn bấu víu mãi lấy chuyện này mà không chịu buông tay chứ?” Mộc Sĩ bất đắc dĩ nói..