Cố Tổng Sủng Thê

Chương 260






“Anh nói đúng.

Phải nên chuẩn bị một món quà, nhưng nó không nên đắt tiền như vậy, cái đó đại diện cho thân phận, thậm chí tôi còn không có, tại sao anh lại đưa cho cô ta chứ? Chẳng lẽ anh không biết thân phận của Mộc Mai là gì sao? Còn Cố Văn nữa, nó rõ ràng không phải là con của tôi, tại sao anh lại cho cô ta một thứ đắt tiền như vậy?”
Bạch Vũ vẫn rất bất mãn.


Không ngờ, sau khi bà ta nói ra những lời này, Cố Đình lại hung dữ nhìn bà ta: “Tôi vốn tưởng rằng cô sẽ không quan tâm đến chuyện này, nếu không, tôi làm sao có thể tin tưởng giao đứa trẻ cho cô nuôi dưỡng chứ? Cố Văn đúng là không phải con của cô, nhưng nó là con trai của tôi, đứa trẻ trong bụng Mộc Mai là cháu trai của tôi, tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, chưa tới lượt cô xen vào” “Đúng vậy, tôi biết rõ ràng Cố Văn không phải con của tôi, nhưng tôi nuôi nó như con ruột của mình, nó không phải con tôi nên đương nhiên không có tình cảm với tôi, nó làm gì trong mấy năm nay, có lẽ anh còn biết rõ hơn tôi, anh cho rằng Cố Văn là một người tốt sao? Mục đích của cậu ta là tranh giành gia sản với con trai tôi”
Nhãn nhịn bao nhiêu năm của Bạch Vũ cuối cùng cũng bùng phát.

Nhiều năm qua, bà ta quả thực coi Cố Văn như con ruột của mình, nhưng từ khi chân của anh bị cắt bỏ, anh đã không tôn trọng bà ta nữa, dù ngoài mặt vẫn gọi bà ta là mẹ, nhứng trong lòng anh nghĩ thế nào? Bà ta không phải không biết.

Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng đã được nuôi nấng hơn hai mươi năm, Vậy tại sao lại không có được một chút thật tình chứ?
Khóe miệng Cố Đình hơi nhếch lên, giọng nói có chút trào phúng: “Chân của Cố Văn tại sao lại bị như vậy? Cô phải biết rõ ràng chứ? Cô cho rằng cô không liên quan gì sao?” Cố Đình không ngốc, chỉ cần nghĩ xem ai là người có lợi nhất trong vấn đề này, thì sẽ biết ai đã làm điều đó, một số việc quá mức trùng hợp, chắc chắn đấy không phải là ngoài ý muốn.

Nghe vậy, ánh mắt của Bạch Vũ đột nhiên co rút lại, sắc mặt có chút khó tin: “Chẳng lẽ anh đang trách tôi sao? Đây chính là vụ tai nạn, tại sao lại đổ lên đầu tôi chứ?” Bạch Vũ tranh luận vì những gì bà ta đã làm thì sẽ thừa nhận, nhưng những gì bà ta không làm thì có đánh chết cũng không nhận.

Bà ta chưa bao giờ làm điều này.


“Tôi cũng không bảo là cô làm chuyện đấy, tại sao cô lại kích động như vậy? Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô là nếu muốn không cho người khác biết, thì tốt nhất là không nên làm” Cố Đình nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, chỗ này không phải để cãi nhau, anh và người phụ nữ này đã sống cùng nhau gần ba mươi năm, không cần cãi nhau, tuy rằng đã kết hôn, bọn họ đã sống nhiều năm với nhau như vậy nên là vần có một chút tình cảm vợ chồng.

Ông ta không muốn nói quá nhiều, ông ta chỉ muốn nhắc nhở.

Bạch Vũ ngồi trên ghế khóc to, không ngờ sau bao nhiêu năm kết hôn ông ta vẫn không tin tưởng chính mình.

Sau khi nghe thấy tiếng cãi vã trên lầu, Cố Nam và Mộc Diệp nhìn nhau, Cố Nam định đi lên xem nhưng bị Mộc Diệp ngăn lại: “Anh không nên xen vào chuyện của cô chú, vấn đề của bọn họ sẽ tự giải quyết được, chúng ta cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu”
Mộc Diệp vấn rất ích kỷ, cô ta chỉ muốn đứng ở một bên và chê cười.


Việc cần làm duy nhất lúc này, là nghĩ cách giải quyết người phụ nữ Ninh Thanh Trúc kia.

Trước đây không chiếm được lợi ích gì từ Cố Văn, và bây giờ lại đến với Cố Nam.

Người phụ nữ đó thực sự nghĩ rằng Cố Nam sẽ đưa cô ta về nhà để làm vợ kế sao?
“Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng thấy ba mẹ cãi nhau, đây là lần đầu tiên, có lẽ là do chuyện của bọn anh” Anh ta nói là chuyện giữa anh ta và Cố Nam, xung đột giữa hai anh em không phải là ngày một ngày hai.

.