Cố Tổng Sủng Thê

Chương 247






"Nếu ông Mộc đã nghĩ vậy rồi thì ‡ chúng tôi cũng không quấy rầy hai người nữa”
Lời này của Cố Văn rõ ràng là đuổi khách, bảo hai người đó mau rời đi, đừng có làm phiền Mộc Mai nghỉ ngơi.

Một ngày sau, Mộc Mai tỉnh lại.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Toàn Cầu Xâm Nhập
2.

Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3.

Tài Khoản Yêu Đương Não Tàn Của Ông Xã Tổng Tài
4.

Người Lạ Từng Thương
=====================================

Lúc cô nhìn rõ căn phòng thì kinh ngạc ngồi dậy: "Ông nội đâu, ông nội đã tỉnh lại chưa?”
"Sao lúc nào em cũng để ý đến ông nội mà không để ý đến bàn thân mình vậy, vừa tỉnh lại đã bắt đầu tìm ông nội rồi, không nhìn thấy chồng em sao?”
Trong lòng Cố Văn có chút bất mãn, tuy anh biết tình cảm của cô và ông nội, nhưng bây giờ cô đang mang thai, con phải quan trọng hơn chứ.
"Sao em lại về nhà rồi? Ông nội em tỉnh lại chưa? Hôm qua em không nghỉ ngơi tốt nên mới ngất xỉu, Văn à, anh đưa em đến bệnh viện đi, em muốn trông chừng ông nội” Nói xong, cô đi giày vào nhưng lại bị Cố Văn lớn tiếng ngăn lại: "Mộc Mai, em bình tính lại một chút có được không?
Bây giờ không phải là lúc em cậy mạnh đâu” ù Chị An nhìn thấy vậy thì hoảng sợ, bước đến đỡ lấy Mộc Mai: Mợ ơi, mợ phải nghỉ ngơi cho thật khỏe vào, bây giờ mợ không được làm việc vất vả đâu.".
Chị An đỡ Mộc Mai quay lại giường, ; sau đó bưng một bát canh gà đến, đặt lên tủ đầu giường.
Mộc Mai phát hiện tình hình không đúng lắm: "Sao hôm nay mọi người lạ vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tình hình của ông nội em không ổn sao?”
Cô khẩn trương hỏi, chỉ sợ nghe được tin gì xấu từ miệng bọn họ, hưng chị An lại cười nói: Mợ đang nghĩ cái gì thế?”
Cố Văn cũng dịu dàng cười: "Được rồi, em không phải lo chuyện ở bệnh viện đâu, bác sĩ kia đã bắt đầu điều trị cho ông nội em rồi, em ngất xỉu ở bệnh viện thật ra là vì em có thai”
Chẳng bao lâu nữa anh sẽ làm ba.
Mộc Mai đang chăm chú nghe, nghe đến câu cuối thì lập tức đơ người.
Nhìn cô gái trước mặt mình đang ngơ ngác, bộ dạng không thể tin nổi, Cố Văn cong môi.


Vẻ mặt của người lần đầu biết tin mình làm mẹ đây mà.
Mộc Mai chậm rãi sờ bụng, vẻ mặt không thể tin được nhìn Cố Văn: "Thật sao? Em có thai thật sao?”
Cố Văn bước đến kéo hai tay cô, giọng điệu cực kì khẳng định: "Đúng vậy, trước đó đã làm siêu âm Doppler màu rồi, cũng có thể nghe được tim thai”
Anh quay người lấy điện thoại, mở tấm ảnh lên đưa cho Mộc Mai xem: "Chấm nhỏ màu trắng trên đó chính là con của chúng ta”
Mộc Mai vẫn không thể tin nổi nhìn chị An, chị An cũng cười gật đầu: "Hôm qua tôi sợ muốn chết, còn tưởng mợ chủ bị thương nặng gì chứ, không ngờ mợ chủ lại mang thai.

Nhất định là em bé thương mẹ khổ cực nên mới chọn xuất hiện vào lúc này”
Chị An vui mừng mỉm cười, bây giờ Cố Văn không chỉ có vợ, có gia đình mà còn có cả con nữa, cuộc sống viên mãn rồi.
Mộc Mai cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, không thể không nói, đứa bé này xuất hiện rất đúng lú: "Được rồi, ông nội em sao rồi? Em về rồi, không ai chăm sóc ông thì phải làm sao?”
"Yên tâm đi, bên bệnh viện anh đã sắp xếp xong rồi, chú của em biết chăm sóc mà, dù sao thì đó cũng là ba của ong ta, bây giờ quyền quyết định của tổng giám đốc nhà họ Mộc vẫn đang năm trong tay ông nội em, nếu ông ấy không tỉnh lại thì chú em cũng không thể chính thức tiếp nhận công ty được”.