Cố Tổng Sủng Thê

Chương 172






Tính cách thật sự của người đàn ông kia vốn dĩ là như vậy Tồi.
Khi hai người Mộc Mai và Cố Văn về tới văn phòng của mình, lúc này cả hai mới giải phóng những cảm xúc đã kìm, nén nãy giờ, cười ha ha lên.
Ninh Thanh Trúc ở bên ngoài nghe được tiếng cười, cô ta vốn định tiến vào tìm hiểu xem sao nhưng lại nghĩ tới trong khoảng thời gian này cần phải chú ý một chút, không nên để lộ ra tâm tư quá rõ ràng nên đành thôi.


“Vừa rồi anh không biết biểu cảm trên mặt Cố Nam buồn cười đến mức nào đâu” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố Văn, cô cảm giác mấy ngày nay Cố Văn đã thoải mái hơn rất nhiều.

Mộc Mai cũng hy vọng Cố Văn có thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý do tai nạn xe cộ để lại, đừng cả ngày đều tỏ vẻ lạnh lùng như thế.
“Dọn cục đá cuối cùng lại làm nó rơi xuống chân mình thì đương nhiên phải tức giận rồi.

Mục đích cuối cùng của anh ta đơn giản chính là muốn đuổi anh ra khỏi công ty, chỉ tiếc là nguyện vọng của anh ta lại thất bại, bình thường anh †a đều có thể kìm chế nhẫn nại được, hôm nay lại cực kỳ tức giận nên mới nóng nảy trong công ty như vậy”
Cố Văn hiểu Cố Nam, người đàn ông này luôn cố găng giữ hình tượng hoàn mỹ của mình ở trước mặt người khác, mà lúc này đây là do anh ta tự mua dây buộc mình.

Hai người cười nói vui vẻ trong phòng làm việc, Ninh
Thanh Trúc đứng bên ngoài che kín hai lỗ tai của mình.


Cô ta rất thích Cố Văn đấy, nhưng cũng không hi vọng niềm vui mà anh cảm nhận được do người khác mang đến.
Nhịn cả buổi, cuối cùng Ninh Thanh Trúc vấn quyết định lấy điện thoại di động ra gọi.

Không biết cô ta và người ở đầu dây bên kia đã nói cái gì, nhưng sau khi Ninh Thanh Trúc cúp máy, dưới đáy mắt cô ta chợt ánh lên vẻ lạnh lẽo, dường như cô ta đang âm thầm chuẩn bị cho một âm mưu nào đó.
Khi Mộc Mai và Cố Văn về đến nhà đã là bảy giờ tối.
“Cậu hai, mợ hai, sao hôm nay hai người về muộn vậy?" Chị An mang hai tách trà ngon đi ra từ trong phòng bếp.

"Hôm nay chúng tôi rất vui, vừa thành công ký được một hợp đồng lớn nên đã cùng nhau đi ăn mừng, còn mang đồ ăn ngon về cho chị nữa này”
Nói xong, Mộc Mai đưa cho chị An một bao đựng thức ăn còn nóng hôi hổi, nói tiếp: "Mùi vị bò bít tết của nhà hàng này cũng không tệ, lần sau chúng ta cùng đi ăn nhé” "Thôi, tôi đi theo làm gì, sau này nếu cậu hai và mợ hai có nhã hứng muốn ra ngoài ăn thì cứ nói với tôi một tiếng để tôi khỏi chuẩn bị cơm tối”

Nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ vui vẻ hạnh phúc, chị An cũng vui lây, cảm thấy không có gì đảng giá hơn chuyện được nhìn thấy họ được hạnh phúc.
"Vậy tôi lên lầu tắm rửa đây" Mộc Mai đi lên lầu, nhưng vừa tới chỗ quẹo thì đột nhiên điện thoại của cô vang lên, tiếng chuông đột ngột khiến cô giật cả mình.

"Là ông nội. Mộc Mai lấy điện thoại ra nhìn qua cái tên đang hiển thị trên màn hình.
Nghe cô nói vậy, Cố Văn bèn bảo cô nhanh chóng nghe máy.
“Cháu nghe đây, có chuyện gì mà ông nội gọi cho cháu muộn vậy ạ?” Mộc Mai nói với ngữ điệu vô cùng ôn hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng như gió mát thoảng qua.
"Bé Mai à, dạo gần đây cháu cứ bận rộn việc của công ty, không có thời gian về nhà, hôm nay trở về thăm ông nội đi”.