Cố Tổng Sủng Thê

Chương 167






Vốn dĩ Mộc Mai còn định tỏ ra dịu dàng tốt bụng trước.

mặt Cố Văn, nhưng người đàn bà kia lại hết lần này đến lần khác lên mặt lên mũi, vậy thì Mộc Mai cô còn giả vờ hiền lành làm gì chứ, chẳng lẽ còn định biểu diễn bộ phim "Người vợ chính thức biến thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình sao?
“Em đi lấy hòm thuốc y tế đây”
Mộc Mai đi lên tầng trên lấy hòm thuốc chữa bệnh xuống, bôi một ít cồn ¡ốt lên trên mặt Cố Văn: “Hôm nay hợp đồng đã được ký kết, sau này Cố Nam tuyệt đối không dám đối xử với anh như vậy nữa” ¡ Mộc Mai cố gắng làm mọi chuyện như vậy là vì muốn giúp đỡ Cố Văn, cô không hi vọng ba mẹ Cố Văn luôn coi anh như gánh nặng, cô cũng không hi vọng Cố Nam đuổi anh ra khỏi nhà như một thứ rác rưởi.

“Cảm ơn em” Cố Nam nói ra những lời từ tận đáy lòng.

Cố Văn biết Mộc Mai cố gắng nhiều như vậy tất cả đều là vì anh, nếu không thì cô đã không đến Tây Âu một mình rồi.
Mộc Mai bật cười ra tiếng: “Giữa anh và em cần gì nói cảm ơn, chúng ta là vợ chồng mà”
Nói rồi Mộc Mai lấy bản hợp đồng ra từ khỏi túi xách và nói: “Em cũng ký xong hợp đồng rồi”
Cố Văn nhận lấy hợp đồng, nhìn thấy hai chữ rồng bay phượng múa được viết ở trên đó thì ngạc nhiên hỏi: “Anh thật sự rất tò mò làm sao em có thể hoàn thành bản hợp đồng này đấy”
“Đương nhiên là vì ngoại hình của em rất đẹp, anh ta coi trọng sắc đẹp của em....!Có phải anh có cảm giác nguy cơ đang đến rồi không?”
Cố Văn kéo Mộc Mai lại gần: “Em dùng sắc đẹp luôn cơ à, Mộc Mai em thật sự không muốn sống nữa sao?”
“Sao anh lại lo lắng như vậy, anh đang ghen sao?”
Mộc Mai đứng dậy rời khỏi vòng tay của Cố Văn, cô mang bản hợp đồng lên phòng làm việc trên lầu để cất nó đi.


Lúc cô xoay người định đi xuống, cô chú ý đến trên bàn có một hộp trang sức.
Mộc Mai mở hộp ra, lúc cô nhìn thấy sợi dây chuyền bên trong thì ngẩn người: “Tại sao sợi dây chuyền này lại ở đây?"
Cố Văn vừa mới đi tới thì đúng lúc nhìn thấy, lập tức có chút bối dây chuyền này...!Thật ra thì..


Cố Văn đối diện với cái ánh mắt kia của Mộc Mai, cảm thấy mình không thể nói lên thành lời.
“Sợi dây chuyền này rất quan trọng đối với anh nên em không được đụng vào, về phần cụ thể chuyện gì đã xảy ra, sau này anh sẽ giải thích với em” Sau khi nói xong, Cố Văn định cất sợi dây chuyên kia đi nhưng lại bị Mộc Mai mất một lần nữa.
Cố Văn cau mày, đoán chắc là cô rất tức giận, như không ngờ Mộc Mai không nổi cơn bực tức như anh nghĩ mà lại hỏi với vẻ nghỉ hoặc: “Em muốn hỏi tại sao sợi dây chuyền này lại ở đây?”
Cô Văn cũng rất ngạc nhiên khi bị hỏi một câu như vậy:

“Em nói gì?”
Nghe giọng điệu của Mộc Mai thì có vẻ như sợi dây chuyền này là của cô vậy.

“Em nói tại sao sợi dây chuyền này lại ở đây, trước đó em đã làm mất sợi dây chuyền này rồi mà, anh nhặt được nó lúc nào vậy?” Mộc Mai vui mừng khôn xiết.
Nhìn biểu cảm của người phụ nữ này, cho dù Cố Văn có ngốc thế nào đi chăng nữa cũng biết sợi dây chuyên này là của Mộc Mai.

Anh nhớ mình đã nhặt được sợi dây chuyền này trên phố, chẳng lẽ người phụ nữ này chính là Lý Mai An, người trước đây đã từng cứu mình hay sao?.