Cố Tổng Sủng Thê

Chương 108






Chương 108
Nếu như bảo mấy món bánh trước mặt Sở Trọng Văn và Lăng Khải là cấp bậc ba sao thì trước mặt của Cố Văn chính là món bánh cấp năm sao.

Cố Văn nhìn thoáng qua trang trí trên bánh, mỗi miếng đều có trang trí hình trái tim.
Cố Văn vui vẻ trong lòng, anh câm một miếng bánh ngọt lên định đưa vào miệng.


Nhưng Lăng Khải vừa thấy thì lại muốn đưa tay sang lấy, rồi bị Cố Văn đánh vào lòng bàn tay một cái: ‘Dám động vào dù chỉ một cái thì ông đây đánh cậu.”
“Không phải chỉ là một miếng bánh thôi à? Nhỏ mọn thế?” Lăng Khải lầm bầm, anh ta chẳng muốn nhìn cái vẻ bảo vệ đồ ăn đó của Cố Văn.

Ngay cả Cố Văn cũng không biết dáng vẻ của mình bây giờ rất giống một chú chó săn đói khát đang bảo vệ khúc xương của mình.
“Không sao, trong bếp vân còn.
Hôm sau nếu như các cậu muốn ăn có thể tới, tôi nướng cho các cậu ăn.

Bình thường rảnh rổi thì tôi hay làm mấy món bánh ngọt như thế này, khi nào đói bụng thì chỉ cần bật bếp lên nướng một lúc là ăn được.”
Mộc Mai nói xong rồi quay vào phòng bếp, cô rót cho Cố Văn một ly sữa: “Uống cái này nữa, ăn đồ ngọt sẽ không ngán.”
“Chị dâu, chị đừng có bất công thế chứ.


Vì sao anh hai có sữa mà chúng tôi không có.” Lăng Khải cất tiếng trêu chọc.
Anh ta sống mấy chục năm, từng ăn không ít món ngon nhưng không có món nào có thể so được với mấy cái bánh trước mặt.
“Có lỗi quá, không đủ sữa.

Anh hai của các cậu mỗi tối đều sẽ uống một chén, chờ lần sau các cậu tới thì tôi sẽ chuẩn bị thêm cho các cậu.” Trên mặt của Mộc Mai hiện lên chút áy náy, nhưng Sở Trọng Văn và Lăng Khải không hề để ý, hai người họ tới đây ăn chực là đã ngại lắm rồi.

Nếu như lại còn đòi hỏi nữa thì chỉ sợ rằng ngày mai Cố Văn sẽ ném hai người tới Syria.
“Hai cậu muốn ngồi đây đến bao giờ?” Cố Văn ăn hết một mâm bánh ngọt rồi bắt đầu lên tiếng đuổi khách.
Trời đã muộn, hai người họ không về chẳng lẽ còn muốn ở lại đây à?
“Anh hai, thật ra chúng tôi tới đây là có chuyện muốn bàn bạc với anh.” Sở Trọng Văn nói với vẻ rất nghiêm túc.
“Nói đi.” Cố Văn ném khăn tay đến trước mặt Sở Trọng Văn, anh chỉ cần nhìn thấy trên tay anh ta dính vụn bánh là lại cảm thấy rất chướng mắt.
Sở Trọng Văn nhìn thoáng qua Mộc Mai, Mộc Mai biết ý lên tiếng: “Tôi lên lầu rửa mặt, mọi người cứ nói đi.”

Cố Văn nhìn Lăng Khải và Sở Trọng Văn, anh không biết bọn họ muốn nói gì.
“Anh hai, vừa mới nhận được tin là Cố Nam muốn hợp tác với một cửa hàng cỡ lớn ở bên Tây u.

Đến lúc đó bọn họ cũng sẽ hợp tác với Cố Nam để ra tay với anh.”
Lúc Lăng Khải đi công tác ở nước ngoài thì vốn định xử lý mấy việc ở nước ngoài nhưng không ngờ lại đụng phải Cố Nam trong trang trại của nhà kia.
Cố Văn cũng chìm vào suy ngẫm, chuyện chỉ mới thế này thì anh cũng không làm gì được, vì anh chưa có chứng cứ, cũng không thể lấy cớ để ngăn cản Cố Nam được.
“Tôi chỉ nhắc nhở anh như thế thôi, anh phải có sự chuẩn bị đi, không thể để Cố Nam leo lên đầu lên cổ chúng ta được.” Sở Trọng Văn nhắc nhở, nếu như để cho người đàn ông kia tiếp tục phát triển thì sợ rằng sau này sẽ gây họa cho bọn họ.
“Đúng là lòng tham không đáy, anh ta cho là mở ra thị trường kinh tế Tây u là có thể ngồi vững cái ghế tổng giám đốc à? Anh ta ngây thơ quá rồi đấy.” Cố Văn nói, anh chỉ là giấu tài mấy năm mà thôi, người đàn ông này thật sự cho rằng anh đang dần biết mất trong tâm mắt của mọi người sao?