Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 754




Chương 754

Anh ta nhướn mày, không hề kéo dãn khoảng cách. Anh ta cứ đứng thế và trầm ngâm.

Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu, chớp đôi mắt xinh đẹp. Cô bặm môi, rồi nói rành rọt từng từ: “Có phải anh muốn nuốt gọn tập đoàn Cố Thị không?”

Mặc dù cả hai bên chẳng có gì phải khách sáo nhưng cách hỏi trực tiếp của Hứa Tịnh Nhi cũng khiến Tả An cảm thấy kinh ngạc.

Anh ta cúi xuống, nhìn cô chăm chăm. Một lúc sau, anh ta mới hỏi ngược lại: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”

Hứa Tịnh Nhi cũng không cảm thấy kỳ lạ. Về bản chất, Tả An chỉ đang lợi dụng cô. Anh ta sẽ không bao giờ nói những lời thật lòng với cô.

Nhưng cũng không sao. Cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được.

Hứa Tịnh Nhi cười: “Nếu không phải thì coi như tôi không hỏi. Còn nếu phải thì cho tôi gia nhập cùng”.

Gió khẽ thổi. Mái tóc Hứa Tịnh Nhi bay bay, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Tả An. Đôi mắt điềm tĩnh của anh ta bỗng khẽ dao động.

“Cô nói gì?”, giọng của anh ta vẫn vô cùng dịu dàng. Thế nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nhận ra sự ngạc nhiên.

Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta, lặp lại lần nữa: “Tôi nói, nếu như anh muốn nuốt gọn tập đoàn Cố Thị thì để tôi tham gia cùng”.

Giọng cô vô cùng thản nhiên.

Tả An im lặng một lúc giống nhưng đang tiêu hóa lời của cô. Lúc anh ta lên tiếng một lần nữa thì đã lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có: “Lý do”.

“Lý do rất rõ ràng rồi, không phải sao?”

Hứa Tịnh Nhi cười lạnh lùng, quay đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt cô ánh lên vẻ oán hận và bất cam: “Tại sao tôi lại cứ là người bị vứt bỏ? Dựa vào cái gì mà tôi suốt ngày trở thành vật hi sinh như vậy chứ?”

“Lúc tôi và Khiết Thần ly hôn, tôi không lấy một đồng của anh ta. Thậm chí số tiền một tỷ tệ, mỗi tháng tôi đều phải trả. Nhưng tôi bỗng nhiên ý thức được rằng tôi quá ngốc”.

“Lúc tôi thích anh ấy, tôi coi anh ấy như bảo bối. Giờ thì tôi hận anh ấy”.

Lúc nói ra những lời này, Hứa Tịnh Nhi quay qua nhìn Tả An: “Tôi đã từng yêu bao nhiêu thì giờ cảm thấy hận bấy nhiêu. Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng trịch thượng, luôn coi người khác không ra gì đó nữa. Anh ta đã bỏ tôi hai lần, lần nào tôi cũng là người tay trắng. Thì lần này tôi cũng muốn anh ta tay trắng”.

Cô nghiêng đầu, nở nụ cười đầy tà ma: “Lý do này đã đủ chưa?”

Tả An nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ thăm dò: “Vì vậy, cô muốn báo thù Khiết Thần?”

“Cũng có thể nói như vậy. Hoặc nói cách khác là tôi không thể để lần về nước này trở nên vô nghĩa được. Tôi không muốn đến lần thứ ba phải rời đi cũng không được tôn trọng một tí nào. Những ngày tháng như vậy quá đủ với tôi rồi”.

Hứa Tịnh Nhi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn nói tiếp: “Vừa rồi Tả Tư dạy cho tôi một bài học, anh có muốn nghe không?”

Tả An gật đầu đầy nho nhã: “Rất sẵn lòng”.

Hứa Tịnh Nhi tiến về trước, đặt tay lên lan can, gõ nhẹ: “Cô ta nói, những người có mục tiêu giống nhau mới có thể ở bên nhau. Lợi ích giống nhau thì lợi nhuận sẽ là lớn nhất và mới có thể hình thành mối quan hệ bền vững trong giới này”.