Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 743




Chương 743

Lúc trước cô đồng ý ly hôn với Khiết Thần thì cảm thấy có lỗi với ông cụ lắm. Ông cụ hơn ai hết là người luôn hi vọng cô và Khiết Thần có thể được ở bên nhau. Đáng tiếc, cô đã không làm được.

Hứa Tịnh Nhi không đủ dũng cảm đi thăm ông cụ. Cô đi tới phòng bệnh Khiết Thần, đưa tay lên khẽ gõ cửa.

Ngay sau đó có tiếng bước chân vọng tới. Cánh cửa được kéo ra, bên trong không phải là trợ lý Lâm mà là cô Lâm.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên kỳ dị.

Cô Lâm bừng tỉnh, nói bằng giọng vui mừng: “Hứa phu…à…cô Hứa, đã lâu không gặp”.

“Đã lâu không gặp, em nhớ chị ghê”.

“Cô Hứa, tôi cũng rất nhớ cô…còn tưởng sau này sẽ không có cơ hội gặp lại nữa cơ”, cô Lâm vừa nói vừa nhường đường: “Cô vào trong đi rồi nói tiếp”.

Hứa Tịnh Nhi bước vào.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc kêu nhẹ khiến cô không khỏi bước khẽ hơn như sợ làm phiền đến Khiết Thần đang nghỉ ngơi.

Cô nhìn một lượt, không thấy trợ lý Lâm. Thế là cô thở phào. Nếu có trợ lý Lâm ở đây thì anh ta sẽ không để cô ở lâu.

“Cô Hứa, mời ngồi. Tôi đi rót nước cho cô”.

Cô Lâm quay người rời đi. Động tác của cô ấy cũng vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa rất thuần thục. Có lẽ thời gian vừa rồi chăm sóc cho ông cụ nên cô ấy đã quen rồi.

Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống sô pha, nhìn về phía giường bệnh. Sắc mặt Khiết Thần hơi tái, nhưng anh ngủ khá ngon giấc.

Lúc cô Lâm bưng nước vào thì nhìn thấy dáng vẻ Hứa Tịnh Nhi đang nhìn Khiết Thần. Cô ấy bèn động viên: “Cô Hứa không cần quá lo lắng, cậu chủ ổn rồi. Tối qua lúc tỉnh dậy thì đầu óc tỉnh táo lắm”.

Vừa nói, cô ấy vừa đưa nước cho Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi nói: “Cảm ơn”.

Cảm ơn cô ấy vẫn giữ thái độ như trước kia với cô. Cũng cảm ơn cô ấy đã nói cho Tịnh Nhi biết tình hình của Khiết Thần.

Từ lúc cô bước vào nhà họ Cố, trừ ông cụ ra thì có cô Lâm là người đối xử tốt với cô nhất. Cô thật sự rất biết ơn. Đó cũng là lý do dù trợ lý Lâm có nói những lời khó nghe thì cô cũng không giận anh ta.

Hứa Tịnh Nhi uống nước, do dự rồi khẽ nói: “Chị Lâm, ông…gần đây vẫn khỏe chứ?”

Nhắc đến đây, sắc mặt cô Lâm buồn đi vài phần. Cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, khẽ lắc đầu: “Trước giờ vẫn vậy, chẳng có gì khởi sắc. Cậu chủ đã mời không ít bác sĩ giỏi nhưng kết quả đều không lạc quan. Giờ chỉ có thể…dùng thuốc duy trì mạng sống mà thôi”.

Câu trả lời này cũng không có gì bất ngờ với Hứa Tịnh Nhi.

Cô cố gắng mỉm cười: “Ông mạnh mẽ như vậy, sẽ tỉnh lại thôi”.

“Đúng vậy, không bị xấu đi đã là điều tốt rồi. Nếu không, ông cụ có chuyện gì…thì cậu chủ…thật sự sẽ chẳng còn gì nữa. Cô xem, cô cũng không còn bên cạnh cậu ấy nữa…”