Chương 74
Cô là chính thất thì đã sao? Trong lòng Khiết Thần, Tô Tử Thiến mới là người vợ chính thức của anh…
May mà cô vẫn còn tỉnh táo nên sớm đã tháo chiếc nhẫn ra, nếu không…thì mất mặt lắm.
“Đi thôi”, Hứa Tịnh Nhi vừa nói vừa quay người rời đi.
Tiêu Thuần chộp lấy cánh tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng và không đồng tình: “Tịnh Nhi, cậu thay đổi rồi. Cậu còn nhớ trước đây cậu như thế nào không? Cậu sẽ không để bất kỳ người con gái nào tiếp cận anh Khiết Thần. Những kẻ cố tình dây dưa với anh thì cậu cũng giải quyết rất dứt khoát. Cậu nhìn bộ dạng hiện tại của mình xem? Cậu đã được gả cho Khiết Thần rồi, vậy mà đến dũng khí bảo vệ cuộc hôn nhân của mình cũng không có sao? Hay là cậu đã không còn bận lòng đến anh ấy nữa? Cậu gả cho anh ấy chỉ vì tiền nên sao cũng được?”
Sao cũng được? Không bận lòng sao? Cô còn muốn mình có thể không bận lòng, sao cũng được nữa là. Thế nhưng thực tế thì cô còn quan tâm lắm, cô còn bận lòng lắm.
Cô muốn tìm lại Hứa Tịnh Nhi của ngày xưa hơn bất kỳ ai.
Chỉ có điều…Cô có tư cách không?
Hứa Tịnh Nhi ngước mắt, cười và nói từng từ với Tiêu Thuần: “Thuần Thuần, phải được yêu thì mới không sợ hãi, cậu hiểu không?”
Cô từng là người được Khiết Thần yêu thương. Còn giờ, Tô Tử Thiến mới chính là người đó.
Cô làm loạn chỉ càng khiến mình bị sỉ nhục và trở thành trò cười mà thôi.
Nhìn Hứa Tịnh Nhi với vẻ thông suốt đó, Tiêu Thuần cũng không biết nên giận cô hay là nên thương cho sự uất ức của cô.
Hai người họ không còn tâm trạng đi shopping nữa. Do Hứa Tịnh Nhi lái xe của mình đến nên sau khi tạm biệt Tiêu Thuần thì cô đi thang máy xuống hầm để xe.
Cô không đi tìm Tô Tử Thiến mà ngược lại Tô Tử Thiến lại tìm tới cô.
Tô Tử Thiến chặn cô ở cửa thang máy, chỉ về phía thang bộ, cao giọng nói: “Cô Hứa, tôi có chuyện muốn nói với cô!”
Giọng điệu cô ta không hề cầu xin mà là đang ra mệnh lệnh.
Hứa Tịnh Nhi nhìn cô ta. Mấy lần gặp trước, cô ta đều ra vẻ nho nhã, cao quý. Lần này thì cô ta chẳng thèm giả vờ nữa.
Bạn tôn trọng tôi một, tôi tôn trọng bạn mười, Tô Tử Thiến đã không đối xử đúng mực, thì Hứa Tịnh Nhi đương nhiên cũng sẽ không khách sáo với cô ta.
Hứa Tịnh Nhi như thể không nhìn thấy cô ta vậy, cứ thế bước qua cô ta.
Tô Tử Thiến không ngờ Hứa Tịnh Nhi lại dám phớt lờ cô ta như vậy, sững sờ một giây, khuôn mặt sa sầm lại, đi đôi cao gót sải bước dài đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi: “Hứa Tịnh Nhi, cô điếc rồi à? Không nghe thấy tôi nói gì sao?”.
Hứa Tịnh Nhi vốn không muốn để tâm đến cô ta, nhưng thấy cô ta cứ bám riết không buông, cô đành dừng lại, dửng dưng nói: “Cô muốn nói gì?”.
Tô Tử Thiến nở nụ cười đắc ý, nói với giọng khoe khoang: “Hứa Tịnh Nhi, vừa rồi cô đã nghe thấy rồi chứ? Tôi sắp trở thành người phát ngôn đại diện mới cho Tập đoàn Cố Thị, hơn nữa, tôi và Khiết Thần cũng sắp kết hôn rồi!”.
Vừa rồi cô ta nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi ở đó nên mới cố tình lên tiếng.
Hứa Tịnh Nhi đã là vợ của Khiết Thần nhưng trong lòng không chút gợn sóng, nghĩ đi nghĩ lại không biết nên nói gì, chỉ ừ lên một tiếng.
Như thể không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, Tô Tử Thiến không biết Hứa Tịnh Nhi là vì quá tự tin hay vì coi thường cô ta, trong ánh mắt lóe lên vài phần tức giận, lại nói tiếp: “Hứa Tịnh Nhi, tôi biết cô từng là vợ sắp cưới của Khiết Thần, nhưng từ ba năm trước anh ấy đã không cần cô nữa, ba năm nay là tôi luôn ở bên cạnh anh ấy, Khiết Thần đã mở công ty giải trí cho một mình tôi, cung cấp nguồn tài nguyên cho tôi, đích thân đẩy tôi lên cao, tôi muốn gì anh ấy đều mang đến cho tôi ngay lập tức, tôi…”.