Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 694




Chương 694

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi”.

Cảm giác được sự mệt mỏi của Hứa Tịnh Nhi, dù sao cũng đã bôn ba cả ngày, Tiêu Thuần cũng dừng chủ đề này lại, nói: “Cậu đi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chắc chắn là rất mệt. Để mình đưa anh ta về nhà là được rồi, cậu mau về căn hộ của mình nghỉ ngơi đi!”.

Nói xong, cô ấy lấy chìa khóa ra, không cho phân bua mà nhét vào tay Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi khẽ cười một tiếng, nhận lấy ý tốt của cô ấy, giơ chìa khóa lên, hất cằm với cô ấy: “Cảm ơn”.

Tiêu Thuần lái xe đưa Từ Soái về chỗ ở của anh ta. Hứa Tịnh Nhi thì bắt xe ở bên đường, ngồi vào xe, nói tên của chung cư, sau đó dựa vào lưng ghế, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện ba năm trước.

Xe đến trước chung cư, cô vẫn còn chìm đắm trong chuyện quá khứ, trả tiền xe trong vô thức, mở cửa xuống xe, đi vào trong chung cư.

Đến trước cửa, cô cầm chìa khóa định mở cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được. Lúc này cô mới cảm thấy kỳ lạ nâng mí mắt lên, giây sau, đồng tử chợt co lại.

Một giây sau nữa, cô lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở sau lưng.

Hứa Tịnh Nhi quay lại theo phản xạ, nhìn thẳng vào mắt của người đứng sau.

Đôi mắt sâu thẳm, không chút cảm xúc, cả người ngập tràn hơi thở lạnh lùng xa cách. Khuôn mặt đẹp trai càng tuấn tú, cũng càng khiến người ta có cảm giác khó gần.

Dường như cả hai người không ngờ sẽ gặp đối phương ở đây, đều ngây người ra.

Sau đó, Hứa Tịnh Nhi vừa buồn bực vừa phiền não, sao cô có thể vì suy nghĩ quá nhập tâm mà trở về chung cư này theo thói quen được chứ?

Đã vậy thì chớ, lại còn đúng lúc bị Cố Khiết Thần bắt gặp.

Cố Khiết Thần cứ nhìn cô mà không nói gì, dường như đang chờ cô lên tiếng. Hứa Tịnh Nhi cũng không thể coi như không nhìn thấy anh và cứ thế đi được, nhưng nếu nói thật thì lại mất hết thể diện.

Cô nhíu mày xoắn xuýt một lúc, bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng mở túi xách, lấy ra quyển truyện thiếu nhi mà cô mang theo, sau đó đưa cho Cố Khiết Thần: “Tôi… tôi đến để trả sách”.

Ánh mắt của người đàn ông chậm rãi rời khỏi khuôn mặt cô, chuyển sang quyển truyện kia, đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc dường như khó hiểu.

Hứa Tịnh Nhi lại bổ sung một câu: “Trước kia lúc thu dọn đồ đạc, tôi không cẩn thận lấy cả quyển truyện thiếu nhi này trên giá sách của anh, thế nên… bây giờ tôi đến trả anh”.

Cố Khiết Thần im lặng một lúc, cuối cùng cũng mấp máy môi, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Đưa cho tôi”.

Anh chìa tay ra, muốn nhận quyển truyện kia.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi bỗng bấu chặt đầu ngón tay, khiến Cố Khiết Thần nhíu mày: “Sao vậy?”.

Đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông, không đáp mà hỏi lại: “Anh còn nhớ quyển truyện này từ đâu mà đến không?”.