Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 604




Chương 604

Trợ lý Lâm thấy thế, cũng buồn bã nhìn vào trong một cái, nói: “Cố tổng, anh đừng buồn quá, ông cụ Cố khỏe mạnh như vậy, chắc chắn có thể vượt qua cửa ải lần này, sẽ không…”

Anh ta bỗng dưng ý thức được mình đang nói gì, sợ đến mức lập tức im bặt, thậm chí còn giơ tay lên tự tát mấy cái vào miệng mình, vội vàng xin lỗi: “Cố tổng, tôi nói sai rồi, anh cứ coi như không nghe thấy đi”.

Ánh mắt Cố Khiết Thần bỗng chuyển từ phía ông cụ Cố về trợ lý Lâm, thì thào nói: “Không phải là ngoài ý muốn”.

Trợ lý Lâm nhất thời không nghe rõ: “Gì cơ?”.

Hai nắm tay Cố Khiết Thần siết chặt, tì lên cửa sổ thủy tinh, giọng nói cố gắng kìm nén nỗi đau đớn: “Bất kể là trước kia hay lần này, đều không phải là chuyện ngoài ý muốn”.Cố tổng lại phát điên rồi

Trước kia… lần này…

Trợ lý Lâm ngây người mất nửa phút, cuối cùng cũng hiểu được những lời không đầu không đuôi của Cố Khiết Thần, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, giọng nói còn mang vẻ khó tin: “Cố tổng, không phải chứ? Sau khi bố mẹ anh qua đời, những người bên cạnh ông cụ đều là những người có thể tin tưởng, thậm chí những người giúp việc ở nhà tổ cũng được lựa chọn nghiêm ngặt, sao có thể có cá lọt lưới chứ?”.

“Không lỗ hổng nào là không chui được”, ánh mắt anh lóe lên sát ý: “Lên kế hoạch từ hồi bố mẹ tôi, đương nhiên khó mà phòng bị”.

Bao năm nay, anh tốn nhiều công sức đề phòng, nên chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng không có nghĩa những người ở trong tối kia đã bỏ cuộc. Bọn họ luôn chờ thời cơ hành động, trước kia là bố mẹ anh, bây giờ là ông cụ Cố, từng bước diệt trừ người nhà họ Cố.

Trợ lý Lâm nghĩ kĩ những lời Cố Khiết Thần nói mà sợ hãi.

Đúng vậy, bố mẹ Cố Khiết Thần qua đời không phải là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lúc đó ông cụ Cố ngã bệnh, Cố Khiết Thần lại quá nhỏ, cho dù muốn truy cứu, thì cũng lực bất tòng tâm. Đến khi Cố Khiết Thần dần trưởng thành, bắt đầu truy tra dấu vết của năm đó, thì thời gian đã quá lâu, các manh mối mơ hồ đứt đoạn, mãi vẫn không có tiến triển gì.

Cố Khiết Thần có thể cảm giác được mục đích của người kia không chỉ là những thứ này, anh đã sớm phòng bị bên cạnh ông cụ Cố, nhưng… cuối cùng vẫn để người ta đắc thủ.

Hơn nữa, một khi đã ra tay là sẽ ngóc đầu trở lại như trước kia.

Ông cụ Cố bị ngã, hiện giờ hôn mê bất tỉnh, e rằng đây chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo… chắc là lại sắp nổi sóng to gió lớn rồi.

Cố Khiết Thần im lặng một lát, thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, cho đến khi không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì, anh dặn dò: “Tìm người canh chừng phòng bệnh của ông tôi, không cho bất cứ ai lại gần”.

Trợ lý Lâm gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp chu đáo”.

Lúc này Cố Khiết Thần mới rời mắt khỏi khuôn mặt anh ta, nhìn xuống bữa sáng anh ta đang xách trong tay, rồi giơ tay ra nói: “Đưa cho tôi”.

“Anh đói rồi à?”, trợ lý Lâm vừa nói vừa đưa bữa sáng cho anh.

Để Cố Khiết Thần có thể ăn nhiều hơn, anh ta còn nhiệt tình giới thiệu: “Bữa sáng của nhà này ngon lắm, tôi mua hẳn mấy món anh thích ăn…”