Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 577




Chương 577

Hứa Tịnh Nhi không thay giày mà đi thẳng vào trong phòng bếp, lục tìm một hồi, lấy số cao da lừa yến sào mà lúc trước Tiêu Thuần tặng cho cô từ trong tủ đựng bát ra.

Cô ăn nó hằng ngày nên đã hết hai phần ba.

Cố Khiết Thần đi theo sau, đường nhìn lướt qua gương mặt cô, sau đó dừng trên cao da lừa yến sào mà cô đang nhìn chăm chú, ánh mắt lóe lên vẻ u ám: “Tiêu Thuần tặng cho em đấy à?”.

“Ừm”.

Giọng Hứa Tịnh Nhi hơi trầm, ngón tay vô thức nhón lấy một miếng yến sào, đưa qua lại trước mặt Cố Khiết Thần: “Thuần Thuần qua lại thân thiết với em bao nhiêu năm, cô ấy chưa bao giờ làm em tổn thương, hoặc làm chuyện gì gây tổn hại cho em. Điều duy nhất em có thể nghĩ đến là cái này”.

“Lần đó em sốt cao ngã bệnh, cô ấy lấy lý do sức khỏe em yếu, tặng em đồ bổ này, dặn em mỗi ngày ăn một ít, tăng cường thể chất. Nếu cô ấy muốn hại em, đây là cơ hội tốt nhất để cô ấy ra tay. Em nghĩ… lời ẩn ý của Vân Nhu là chỉ cái này”.

“Cố Khiết Thần, em muốn mang cái này đến bệnh viện, anh giúp em tìm người kiểm tra xem. Em hi vọng… có thể mau chóng có được đáp án”.

Đôi mắt âm trầm của Cố Khiết Thần liếc qua cao da lừa yến sào đó, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hung ác. Nếu Tiêu Thuần thật sự làm Hứa Tịnh Nhi tổn thương, anh sẽ không nể nang gì cả.

Sau khi về đến bệnh viện, Cố Khiết Thần gọi một cuộc điện thoại, một anh chàng đẹp trai mặc áo bác sĩ đi đến, xách cao da lừa yến sào lên, nói với Cố Khiết Thần: “Cố tổng, có lẽ phải cần tới hai ngày mới có kết quả”.

Hai ngày… Hứa Tịnh Nhi bất giác siết chặt tay.

Cố Khiết Thần nhìn cô, sau đó lên tiếng: “Tôi cho cậu một ngày”.

Anh chàng đẹp trai không khỏi gãi đầu: “Cố tổng, một ngày có hơi…”.

Cậu ta còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh lùng của anh đã lia đến, thoáng chốc cậu ta giống như bị bóp cổ, lời đến bên miệng lập tức im bặt.

“Một ngày là đủ rồi, tôi bảo đảm sẽ tăng ca kiểm tra cho anh, ngày mai sẽ đem kết quả đến cho anh”.

“Ừ”.

Cố Khiết Thần hất cằm về phía cửa, tỏ ý cậu ta có thể đi làm kiểm tra được rồi.

Anh chàng đẹp trai lập tức nhấc chân rời đi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn chân cậu ta như được bôi dầu chạy nhanh như bay, bị cậu ta chọc cười, khóe môi cong lên, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Đúng thật, mặt lạnh của Cố Khiết Thần khó có ai chống đỡ nổi.

Nhưng Cố Khiết Thần cũng là vì cô, đáy lòng cô lại không khỏi dâng lên chút ngọt ngào.

Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc, mỗi phút mỗi giây đều giống như bị cố ý kéo dài, khiến người ta đứng ngồi không yên.

Dù Hứa Tịnh Nhi đã cố gắng muốn giữ bình tĩnh, đợi kết quả ra rồi mới tính, nhưng… cảm xúc của con người sao có thể dễ dàng khống chế được.

Thế là tối hôm đó, cô lại mất ngủ lần nữa.