Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 356




Chương 356

Vân Nhu nhìn sang Cố Khiết Thần, hơi áy náy nói: “Khiết Thần, là em đã đường đột, vốn dĩ em chỉ muốn đến đây chào hỏi anh mà thôi. Vậy em đi trước đây, lần sau gặp”.

Nói xong, Vân Nhu quay lại ghế sofa, kéo valy của mình sang, lại liếc nhìn Cố Khiết Thần lần thêm nữa, sau đó lặng lẽ gật đầu chào trợ lý Lâm, duyên dáng rời đi.

Trợ lý Lâm nhìn bóng lưng cô ta đi xa, có chút cảm khái.

Xem ra lần này cô ta về nước, vừa xuống máy bay đã đến thẳng công ty tìm Cố tổng, đủ để thấy sự nóng lòng của cô ta. Cho dù từ đầu đến cuối, Cố tổng vẫn không nói với cô ta nửa chữ, thậm chí còn coi cô ta như không khí, cô ta cũng thản nhiên như không.

Không đơn giản à!

Trợ lý Lâm quay đầu nhìn sếp nhà mình. Ôi, lại càng không đơn giản. Anh đã ngồi xuống bàn làm việc, đang lật xem tài liệu, ánh mắt chuyên chú, vô cùng nhập tâm, không hề bị Vân Nhu đột nhiên xuất hiện kia làm ảnh hưởng.

Cũng phải, anh ta ở cạnh Cố tổng lâu như vậy, lần duy nhất nhìn thấy Cố tổng dao động cảm xúc cũng chỉ có chuyện liên quan đến cô chủ mà thôi.

Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, Hứa Tịnh Nhi không coi trọng cho lắm. Cô cũng chỉ gội đầu, trang điểm sơ qua, sau đó đi vào phòng thay đồ, thử từng bộ quần áo. Sau khi đã thử qua hầu hết số quần áo của mình mới chọn ra được một bộ ưng ý nhất.

Đợi đến khi cô đứng trước gương to nhìn bản thân mình đã phối đồ xong, trong lòng lại khinh bỉ và xem thường bản thân.

Mới một chút dịu dàng của Cố Khiết Thần, cô đã không thể khống chế được trái tim rung động của mình.

Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi thay chiếc váy xinh đẹp trên người mình ra, chọn một bộ quần áo bình thường hay mặc. Sau đó, cô búi tóc một cách gọn gàng, mang giày thể thao, xuất phát!

Hứa Tịnh Nhi vốn đã gọi xe, nào ngờ cô vừa xuống lầu đã nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc dừng ở đó.

Cô ngẩn người, sau đó nhìn thấy cửa sổ xe màu đen bên ghế lái hạ xuống, để lộ gương mặt đẹp trai của Cố Khiết Thần. Anh nghiêng mặt nhìn cô, chỉ một khoảnh khắc đó, dường như có ánh sáng lan tỏa, anh cất tiếng: “Lên xe đi”.

Hứa Tịnh Nhi không ngờ Cố Khiết Thần về đón cô kịp. Cô vốn cho rằng hai người sẽ gặp nhau ở nhà hàng Sơn Đỉnh luôn.

Cho đến khi ngồi vào ghế lái phụ, Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa hoàn hồn lại. Thế là Cố Khiết Thần nghiêng người, kéo dây an toàn qua, cài lại cho cô.

Xe khởi động, chậm rãi lái đi.

Đi được một đoạn ngắn, cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng lấy lại tinh thần. Cô liếc nhìn Cố Khiết Thần, vẫn lên tiếng hỏi một câu: “Sao anh còn về đón tôi? Tôi có thể tự đi được”.

Cố Khiết Thần vẫn luôn chú tâm quan sát đường phía trước, chỉ thờ ơ trả lời: “Tiện đường”.

Tiện đường?

Cũng đâu tiện lắm nhỉ…

Chẳng lẽ… chỉ là muốn nhanh chóng gặp được cô?

Hứa Tịnh Nhi cúi đầu xuống, khóe môi cong lên một đường cong rất nhẹ.

Giao thông hôm nay không tệ, xe bọn họ đi một đường thông suốt đến nhà hàng Sơn Đỉnh. Quản lý đích thân ra đón bọn họ, dẫn bọn họ đến một chỗ ngồi có tầm nhìn đẹp nhất.

Sau khi ngồi vào bàn, Hứa Tịnh Nhi nhìn quanh nhà hàng, hôm nay lại không có một người khách nào!