Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 339




Chương 339

Cô biết mình nhát gan tới mức nào. Trước đây cô có thể che mắt mình mà an ủi rằng cô đã từ bỏ Khiết Thần rồi. Thế nhưng từ khoảnh khắc cô chặn nhát dao cho anh thì cô biết cô không thể buông nổi người đàn ông này.

Thế nên, khi Khiết Thần nói xin lỗi cô thì tâm trạng của cô lại nổi sóng. Sức uất ức, đau khổ dồn nén bấy lâu đều bùng nổ, cô khóc nức nở.

Những tổn thương không thể nào hóa giải chỉ bằng vài lần nói xin lỗi. Cô nhận lời xin lỗi, bởi vì đó là điều Khiết Thần nợ cô. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô xóa sạch những hành động xấu xa mà anh dành cho cô trước đây.

Cái gì mà một nụ cười có thể hóa giải ân oán chứ. Không bao giờ có chuyện đó. Khiết Thần từng đối xử tốt với cô, cô ghi nhớ. Khiết Thần đối xử tệ với cô, cô cũng ghi nhớ. Vì vậy nút thắt trong lòng không phải là thứ có thể lập tức tháo gỡ. Cô không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Anh nói anh sẽ nỗ lực, cô có thể chờ đợi anh…

Lúc đó, không phải cô mềm lòng mà là cô muốn cho cả hai một cơ hội. Đúng vậy! Cả hai.

Cô cho Khiết Thần một cơ hội, và hơn thế là cho chính mình một cơ hội.

Vết thương Khiết Thần để lại trong cô quá sâu, hơn nữa không giống như những trang giấy trong cuốn từ điển muốn xé là xe. Giờ cô biết rất rõ, cô không thể nào gạt bỏ được người đàn ông này.

Cô vẫn muốn tình cảm này, vẫn muốn những thứ tốt đẹp của quá khứ.

Cô biết mình rất ngốc, ba năm trước tự mình quyết định và giờ cũng thế.

Ba năm cô ở nước ngoài nhưng không hề quên được Khiết Thần. Thay vì buông bỏ, để rồi thương nhớ cả đời, để rồi đau khổ cả đời thì cô nguyện thử thêm một lần nữa.

Hoặc là sẽ đâm hoa kết trái, hoặc là lá rụng hoa rơi.

Nếu như đến cuối cùng Khiết Thần vẫn không thuộc về cô thì ít ra cô cũng đã từng nỗ lực, sẽ không hối hận. Và khi đó cô có thể buông được rồi.

Bây giờ, khó khăn lắm mối quan hệ của hai người mới có chuyển biến tốt, cô sợ mình mở miệng hỏi đến chuyện năm đó, thì bão táp mưa sa lại ập tới.

Đã từng trải nghiệm sự vô tình của Cố Khiết Thần, cô thực sự không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.

Cô nhất định sẽ hỏi rõ ràng vấn đề này, chỉ là… không phải bây giờ.

Ít nhất phải chờ đến lúc chắc chắn Cố Khiết Thần thật lòng thích cô, không vô duyên vô cớ trở mặt vô tình, dù sao cô cũng không còn sự tự tin như ba năm trước nữa.

Không thể không cẩn thận.

Bây giờ dù cô có ngốc đến đâu, cũng phải để lại đường lui cho mình. Cô sẽ không ngốc nghếch ở bên anh như ba năm trước, cuối cùng còn không biết anh có thích mình hay không.

Dũng khí lớn nhất của cô là Cố Khiết Thần, nên mới dám hứng dao cho anh. Nhưng nhút nhát lớn nhất của cô cũng là Cố Khiết Thần, thế nên ngay cả một câu hỏi cũng không dám hỏi.

Hứa Tịnh Nhi ngẫm nghĩ, không khỏi cười tự giễu.

Nếu cô là tiểu tiên nữ hạ phàm để lịch kiếp, thì Cố Khiết Thần chính là kiếp số mà cô khó vượt qua nhất. Rốt cuộc kết cục sẽ là cô độ được kiếp, thành công lên trời, hay là bị kiếp số này hành chết, hồn bay phách lạc?

Cố Khiết Thần thấy Hứa Tịnh Nhi im lặng rất lâu, ánh mắt còn có chút mất tinh thần, mày càng nhíu chặt hơn: “Hứa Tịnh Nhi, em nói đi, có phải vết thương đau lắm không? Để anh đi gọi bác sĩ!”.

Dứt lời, anh vén chăn lên, chuẩn bị đặt chân xuống đất.