Chương 312
Hứa Tịnh Nhi chẳng hiểu ra sao.
Anh đã tặng cô thẻ đen, cũng đồng ý cho cô tiêu, có cái bao lì xì lại không cho cô? Vậy là sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt đen xì của Cố Khiết Thần, cô hé miệng, cuối cùng vẫn không dám hỏi.
Cố Khiết Thần đi nhanh đến trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô đang ngồi trên ghế sofa, lên tiếng hỏi: “Vì sao phải lì xì cho Cố Tuyết?”.
A…
Hứa TỊnh Nhi lập tức vui lên, hay lắm, Cố Khiết Thần lần đầu kết hôn, cũng không nhớ phong tục này giống cô, hiệp này hòa rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc phổ cập: “Vì chúng ta đã kết hôn rồi, là người lớn, chúng ta phải lì xì cho trẻ nhỏ!”.
Chúng ta…
Khóe môi Cố Khiết Thần hơi cong lên, sau đó hỏi: “Bao nhiêu?”.
Hứa Tịnh Nhi đưa tám ngón tay của mình lên: “Con số này đi, ngụ ý tốt”.
Cố Khiết Thần gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Lâm. Sau khi bên kia bắt máy, anh nói thẳng: “Gửi vào thẻ ngân hàng của Cố Tuyết tám triệu tệ”.
“…”.
Cô cô cô cô, ý cô nói là tám trăm tệ!!! Cố Khiết Thần, anh phá của như vậy anh có biết không?
Hứa Tịnh Nhi im lặng nhét tám trăm tệ tiền mặt trong tay vào túi xách của mình với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Chẳng mấy chốc, cô lại nghe thấy Cố Tuyết đang ngoan ngoãn đứng ngoài cửa đợi bao lì xì hét lên kích động. Cô ta lao thẳng vào phòng, không dám ôm Cố Khiết Thần mà ôm chầm lấy Hứa Tịnh Nhi, chu môi hôn vào mặt cô: “Cảm ơn chị dâu, cảm ơn anh Khiết Thần!”.
Hứa Tịnh Nhi chỉ đành bày ra gương mặt ngưỡng mộ, đố kị, oán hận: “Không cần cảm ơn”.
Cô cũng muốn bao lì xì tám triệu tệ!! Mặc dù cô đã có thẻ đen của Cố Khiết Thần, nhưng cô không hề có cảm giác thuộc về mình, chỉ khi nào tiền vào tài khoản của cô thì cô mới có cảm giác hạnh phúc!
Cô thật sự muốn hỏi Cố Khiết Thần, có thể dùng thẻ đen đổi tám triệu tệ không.
Cố Khiết Thần liếc mắt nhìn Cố Tuyết một cách sâu xa. Cố Tuyết rụt tay ôm Hứa Tịnh Nhi của mình về cái vèo, nghiêm trang ngồi xuống ghế sofa.
Đường nhìn của Cố Khiết Thần lại chuyển sang mặt của Hứa Tịnh Nhi, kìm chế xung động muốn đi sang lau mặt cho cô. Sau đó, anh cất bước, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Anh vừa rời đi, mọi áp lực biến mất, Cố Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lập tức ôm lấy cánh tay Hứa Tịnh Nhi, dựa sát vào cô. Cô ta vừa tiến sát lại thì nhìn thấy mấy vết hồng mờ ám trên cần cổ cô, một đường lan dọc xuống áo ngủ, cô ta nửa xấu hổ nửa mờ ám cười nói: “Chị dâu, chị và anh Khiết Thần thật là âu yếm nha”.
Hứa Tịnh Nhi bị nụ cười của cô ta làm đỏ cả mặt. Cô vô thức vén tóc, che đi những dấu vết đó.
Âu yếm con quỷ… Đào đâu ra âu yếm gì đó…
“Em nói đúng mà, anh Khiết Thần thích chị, à nhầm rồi, anh Khiết Thần rất yêu chị”.
Yêu?
Hứa Tịnh Nhi cười chua xót, Cố Khiết Thần không hề thích cô, yêu thì càng không thể nào. Cô chỉ biết Cố Khiết Thần rất ghét cô!
Trong lòng cô nghĩ như vậy, lại bất giác nói ra miệng. Cố Tuyết cực kỳ kinh ngạc: “Chị dâu, chị nghĩ vậy thật sao?”.