Chương 307
Bố mẹ cô cũng kết hôn vì sự nghiệp, bọn họ không có nền tảng tình yêu nào, chỉ vì lợi ích của gia tộc mà đến với nhau, cô và Triển Vọng chẳng phải kết tinh gì của tình yêu, cho nên, từ lúc nhỏ cô đã thấy các bạn khác mỗi lần về nhà đều được bố mẹ ân cần hỏi han, còn cô về nhà thì học đủ thứ.
Mẹ rất ít khi ôm cô, bố rất ít khi khen cô, thậm chí bọn họ còn rất ít khi về nhà, bọn họ luôn bận rộn với công việc, hay tiệc tùng, nhiều lúc ở nhà chỉ có cô với Triển Vọng.
Đây là nguyên nhân khiến tình cảm giữa cô và Triển Vọng khăng khít hơn phần lớn các cặp chị em khác, những đứa trẻ khác có tình yêu của bố mẹ, còn cô và Triển Vọng chỉ có nhau.
Người duy nhất có thể khiến cô cảm nhận được tình thân, là ông nội cô trước khi mất, ông nội thật lòng yêu thương cô và Triển Vọng, nhưng sức khỏe ông không tốt, không thể ở với bọn cô được lâu.
Sau đó, cô gặp ông cụ Cố, cô yêu quý ông cụ Cố như vậy, chắc cũng là vì trong tiềm thức, cô đã coi ông ấy như ông nội của mình.
Sau khi bị hủy hôn, bố của cô đã không nương tình mà đẩy cô ra nước ngoài, lúc một mình ở nước ngoài, đặc biệt là mỗi dịp lễ tết, cô thật sự rất buồn.
Lúc đó cô đã thề, nếu như cô sinh con, thì nhất định phải là với người đàn ông mà cô yêu, mà người ấy cũng yêu cô, con của bọn họ, sẽ được sinh ra trong sự mong đợi của tình yêu, con của cô sẽ có một gia đình ấm áp, hạnh phúc, sẽ có tình yêu của mẹ, và sự bao bọc của bố.
Cố Khiết Thần muốn có con, cô không thấy lạ, dù sao nhà họ Cố cũng chỉ có anh là độc đinh, nhà họ Cố cần người thừa kế, anh không thể nào không muốn có con được, nhưng mà…
Tay của Hứa Tịnh Nhi từ từ nắm chặt lại, cô dùng lực rất mạnh, mạnh đến nỗi móng tay cắm cả vào thịt, cô mở miệng mấy lần mới thốt được nên lời: “Tại sao? Chẳng phải… anh không muốn có con với tôi sao?”.
Anh ghét cô như vậy, lúc kết hôn, đến cả nhẫn cũng nói là cô không xứng để đeo. Sau đó, từng câu từng chữ anh nói với cô, cô đều nhớ rất rõ, không hề quên chút nào.
Nhưng sao giờ lại muốn có con?
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người, đều nặng nề như đang kiềm chế điều gì đó.
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt kề sát của Hứa Tịnh Nhi, nhìn đôi mắt đen láy, ánh sáng của nó dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi cảm xúc trong lòng anh đối với cô, khiến anh không cách nào che giấu.
Hai chữ “tôi muốn” vốn dĩ đã lên đến cổ họng, đợi khi anh thốt ra thành lời, lại biến thành “ông nội hi vọng chúng ta sớm có con”.
Hôm ăn cơm tất niên, ông cụ Cố có nhắc đến một lần, nên Hứa Tịnh Nhi biết.
Thấy ánh mắt vô cùng khao khát của ông cụ Cố khi nhìn A Đại và A Nhị, dường như chỉ muốn bụng cô lớn lên ngay lập tức, sau đó lấy ra một đứa trẻ bụ bẫm.
Rồi còn cứ nhìn cái eo con kiến của cô mà thở dài.
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán, Hứa Tịnh Nhi nuốt nước miếng, giả vờ như không cảm nhận được đâu đó có một sự hụt hẫng rất nhỏ, lý trí nói: “Tôi không muốn!”.
Cuộc đời của cô, cuộc hôn nhân của cô, cô đều không thể làm chủ, nhưng duy có đứa con này, là cô vẫn có quyền làm chủ!
Tất cả những chuyện khác cô đều có thể nhịn, nhưng vấn đề con cái, cô sẽ không nhường.
“Cố Khiết Thần, ông nội mong có cháu, cái này tôi biết, anh muốn có con tôi cũng có thể hiểu, nhưng sớm muộn chúng ta cũng phải ly…”.
“Hứa Tịnh Nhi!”.
Anh dõng dạc lên tiếng, ngữ điệu trở nên trầm và lạnh, trực tiếp ngắt lời cô, sau đó, anh dừng lại mấy giây, đôi môi mỏng hé mở, nói rõ từng chữ một: “Tôi không có ý định ly hôn!”.