Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 295




Chương 295

Cũng may, khuấy động không khí là sở trường của Tiêu Thuần, cô ấy tin là bữa cơm này chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Đúng tám giờ, cửa phòng được đẩy mở, dáng người cao to của anh từ từ xuất hiện trước mặt Tiêu Thuần, khóe miệng của cô ấy dần hé mở, định gọi Cố Khiết Thần, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã thấy đằng sau Cố Khiết Thần vẫn còn một người nữa.

Trợ lý Lâm…

Đây rõ ràng là bữa cơm riêng tư, Cố Khiết Thần lại đưa trợ lý Lâm đến, từ đầu đến cuối đều cả ba người đều góp mặt ư?

Nụ cười của Tiêu Thuần bỗng chốc cứng đờ, nhưng cô ấy lấy lại vẻ tươi cười rất nhanh, đứng dậy nói với Cố Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, anh đến rồi, ngồi xuống đi”.

Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn cô ấy, điềm đạm gật đầu, rồi kéo một cái ghế đối diện cô ấy ra ngồi xuống.

Trợ lý Lâm có vẻ hơi bất ngờ, lúc tan làm, sếp lớn bảo anh ta đi dự một bữa cơm, anh ta còn tưởng là hẹn đối tác làm ăn lớn nào đó, không ngờ là giám đốc Tiêu.

À không, sau giờ làm việc thì không phải là giám đốc Tiêu, mà là cô Tiêu Thuần.

Cố tổng và cô Tiêu Thuần là anh em, cùng nhau ăn bữa cơm rất bình thường, tại sao sếp lại muốn anh ta tham gia cùng? Làm cứ tưởng chuyện công việc! Hay là trong mắt Cố tổng, ăn cơm với em gái cũng chỉ coi như chuyện công việc?

Ôi, nào đã bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của Cố tổng chứ?

Trợ lý Lâm lịch sự chào một tiếng “giám đốc Tiêu”, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh Cố Khiết Thần.

Tiêu Thuần coi như không có sự hiện diện của trợ lý Lâm, chỉ nhìn Cố Khiết Thần, nói: “Anh Khiết Thần, anh muốn ăn gì? Bữa cơm này là em muốn xin lỗi anh, anh không cần ngại đâu”.

Giọng Cố Khiết Thần lười nhác: “Tùy”.

“Nếu vậy thì để em gọi món”.

Tiêu Thuần gọi nhân viên phục vụ đến, cả menu cũng không cần xem, cứ thế gọi món một cách thuần thục, sau đó còn bảo người mở cho một chai rượu vang.

Trợ lý Lâm ngồi bên cạnh nghe, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Nếu như anh ta không nghe nhầm, thì những món vừa nãy Tiêu Thuần gọi, đều là những món Cố tổng thích ăn… bình thường thấy tình cảm giữa Tiêu Thuần và Cố tổng cũng không tốt lắm, không ngờ cô ấy lại hiểu Cố tổng như thế!

Món ăn đã lên đủ, Tiêu Thuần nâng ly rượu lên, nói với Cố Khiết Thần: “Anh Khiết Thần, lần trước em uống nhiều quá, ăn nói linh tinh, em xin lỗi anh, tha lỗi cho em nhé?”.

Cố Khiết Thần cầm lấy ly rượu, lắc nhẹ, nhưng không nâng lên, mà chỉ ngước mắt lên, nói: “Anh có thể tha chứ cho em, nhưng mà…”.

Cố Khiết Thần dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Phải xem thành ý của em đã!”.

Thành ý?

Tiêu Thuần kinh ngạc, quen biết Cố Khiết Thần lâu như vậy, chưa từng thấy anh thiếu thứ gì, anh muốn gì thì đều sẽ có được, khiến những người muốn nịnh bợ anh không biết phải làm gì.

Hôm nay, anh lại có việc muốn nhờ cô? Trên thế giới này, có thứ gì anh muốn, anh không có được mà cô ấy lại làm được?

Cô ấy không kìm được mà nở nụ cười, vỗ ngực, vô cùng hào sảng nói: “Anh Khiết Thần, anh cứ nói đi, chỉ cần em có thể làm được, nhất định em sẽ làm”.