Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 294




Chương 294

Nếu đã là anh em, thì có nạn cùng chịu.

Chiều mọi sở thích, gọi nào nghĩa thế, chính là Hứa Tịnh Nhi thích gì thì lấy cái đó để lấy lòng cô.

Nhưng cô thích cái gì đây?

Cố Khiết Thần ngồi dựa lưng vào ghế xoay, lông mày nhíu chặt, ánh mắt trầm tư, mười ngón tay đan vào nhau để trước người, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mu bàn tay, không ngừng hồi tưởng lại những tháng ngày từng ở bên Hứa Tịnh Nhi.

Hình như Hứa Tịnh Nhi… cái gì cũng thích, bất kể anh tặng cô cái gì, cô cũng luôn cười tít mắt gật đầu, nói thích thích thích, anh tặng gì em cũng thích.

Vậy nên, anh vắt óc suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra cô đặc biệt thích thứ gì.

Rốt cuộc là cô chưa bao giờ để lộ cảm xúc thực sự trước mặt anh, hay là anh… chưa bao giờ tìm hiểu về cô?

Không nghĩ kĩ thì không để ý, vừa nghĩ kĩ, anh mới phát hiện bản thân quả thực biết rất ít về Hứa Tịnh Nhi. Hóa ra không phải ký ức của anh mờ nhạt, mà là chưa bao giờ tồn tại.

Cố Khiết Thần cảm thấy lồng ngực mình có thứ gì đó đang đâm vào từng chút một, rất khó chịu, thậm chí còn dâng lên sự chua chát.

Anh biết tính cách của mình không phải người bình thường có thể lại gần. Trong thời gian qua lại với Hứa Tịnh Nhi, nhìn thì có vẻ anh chiều chuộng cô, nhưng thực tế… rốt cuộc cô chiều theo ý anh đến mức nào, anh quả thực đều phớt lờ.

Ông nội nói không sai chút nào, tất cả sự khó chịu của anh đều dành cho một mình Hứa Tịnh Nhi.

Rõ ràng anh thích nhất là nhìn thấy nụ cười của Hứa Tịnh Nhi, nhưng cũng chính tay anh cướp đi nụ cười của cô…

Cố Khiết Thần nhắm mắt lại, cố nén sự chua xót cay cay đang trào lên trong mắt. Một lúc lâu sau anh mới mở mắt ra, đáy mắt vẫn lộ chút hồng hồng.

Điện thoại kêu tinh tinh, Cố Khiết Thần cầm lên, nhìn lướt qua.

Là tin nhắn Tiêu Thuần gửi đến, hẹn anh đi ăn, muốn xin lỗi vì đã ăn nói lung tung sau khi uống rượu say lần trước. Đây đã là lần thứ ba cô ấy nhắn tin hẹn anh đi ăn.

Giống như mọi lần, Cố Khiết Thần đặt điện thoại xuống, không đọc.

Nhưng mấy giây sau, anh lại cầm điện thoại lên, trả lời: Được.

Một từ đơn giản, khiến cho Tiêu Thuần cầm điện thoại xem đi xem lại, dụi mắt bao nhiêu lần, khẳng định bản thân không nhìn nhầm, không bị bất cứ ảo giác nào, cô ấy không cầm lòng nổi mà nhảy ra khỏi ghế, tâm trạng vô cùng vui sướng và cảm động.

Nói ra thì cô ấy gần như chưa bao giờ đi ăn riêng với Cố Khiết Thần… bất luận là trước đây hay bây giờ, lần nào cũng là ba người.

Sau khi cô ấy lấy lại bình tĩnh, liền gọi điện đến Cố Viên đặt phòng, sau đó nhắn thời gian và địa điểm cho Cố Khiết Thần, cô ấy cũng không còn tâm trạng tiếp tục làm việc nữa, tan làm sớm, về nhà, gội đầu tắm rửa, trang điểm, mặc bộ váy mà cô ấy thích nhất, cầm theo túi xách, rồi lái xe đến trước cửa Cố Viên.

Trước khi xuống xe, cô ấy lấy trong túi xách ra một chiếc gương và thỏi son, vừa soi vừa dặm lại son, sau khi cảm thấy bản thân đã đẹp hoàn hảo rồi, mới mở cửa xe bước xuống, đi vào trong.

Tiêu Thuần đến sớm trước 10 phút, cô ấy ngồi trong phòng, nghĩ xem lát nữa phải cảm ơn Cố Khiết Thần như thế nào, sau đó sẽ nói những chuyện gì, tính Cố Khiết Thần lạnh lùng, cô ấy phải nghĩ trước, không muốn để không khí yên ắng.