Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 293




Chương 293

“Phụ nữ là sinh vật đáng yêu nhất, cũng dễ nịnh nhất trên đời này!”.

“…”

Cố Khiết Thần nhìn bầu trời đêm tối đen, hôm nay ngay cả sao cũng không có, sự tăm tối đó lại càng đè nặng lên trái tim người ta. Anh mím môi, nói: “Nghe những lời ngọt ngào giả dối này họ sẽ thấy hài lòng và vui vẻ sao?”.

“Giả dối?”, Từ Soái tặc lưỡi tỏ vẻ không đồng ý: “Khiết Thần, anh nghĩ phụ nữ ngốc nghếch thật sao? Ai cũng khôn như ranh ấy, anh đối xử với họ có tốt không, mỗi câu nói của anh thật lòng hay không, bọn họ đều có thể nhìn ra được. Nhưng điều này không gây trở ngại đến việc họ muốn nghe”.

“Tôi khen cô ấy xinh đẹp, dù cô ấy không được xinh đẹp, thì cô ấy vẫn rất vui. Đối với tôi thì đây chỉ là chuyện đơn giản, chỉ là một câu nói, cô ấy được vui vẻ, tôi có được trái tim người đẹp, tội gì mà không làm?”.

Cho dù giả dối thì vẫn vui vẻ?

Ánh sáng nơi đáy mắt Cố Khiết Thần dần tắt, lông mày hơi nhíu lại, không hiểu được nhưng cũng không thể phản bác.

Trong cuộc hôn nhân của anh và Hứa Tịnh Nhi, anh chẳng phải đang sống trong giả dối sao? Nhưng… bởi vì có lý do giữ lại cô, mà lại có cảm giác vui mừng khó hiểu sao?

Cố Khiết Thần nhếch môi tự trào phúng, rồi lại nhanh chóng nén xuống. Anh đổi điện thoại sang tay kia, kề vào sát tai, mở miệng vào thẳng vấn đề: “Bước thứ hai”.

Từ Soái nhất thời vẫn chưa theo kịp, ngây người mất một lúc lâu, mới ý thức được bước thứ hai mà anh nói nghĩa là gì: “Ha, Khiết Thần, chẳng phải anh đã từ chối Ba Bước Tán Gái của tôi rồi sao? Sao nào? Biết sự lợi hại của tôi nên hối hận rồi à?”.

Từ Soái bắt đầu huênh hoang: “Muốn tôi dạy anh cũng được, gọi một tiếng sư phụ xem nào”.

“Hử?”, vẫn là giọng điệu mang cảm giác áp bức đó.

Từ Soái không chịu nổi mười giây đã yếu ớt đầu hàng, đáng thương dâng hiến kế sách của mình: “Bốn chữ thôi, chiều mọi sở thích”.

Cố Khiết Thần lười biếng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Ngừng một lát, anh lại nói: “Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ đúng không?”.

Từ Soái nhất thời được quan tâm mà lo sợ, Cố Khiết Thần biết đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tới làm hỏng chuyện tốt của anh ta, nên chuẩn bị bồi thường cho anh ta sao?

Hừm, để anh ta nghĩ nào. Gần đây anh ta ưng ý một chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có ba chiếc, xem ra có hy vọng sở hữu rồi.

Từ Soái càng nghĩ càng vui vẻ, cười tít cả mắt, luôn miệng đáp: “Đúng vậy, tôi theo đuổi một tiểu hoa đán mới nổi nửa tháng nay, khó khăn lắm mới mời được về nhà uống cà phê. Chẳng phải vì nghe điện thoại của anh mà vẫn bỏ người ta ở trên giường sao?”.

“Thế à…”, Cố Khiết Thần hơi kéo dài âm cuối: “Vậy bảo cô ta mặc quần áo vào, đi ngay lập tức”.

“What?”, Từ Soái sửng sốt, sao lại khác với tưởng tượng của anh ta vậy?

“Sao vậy? Có cần tôi phái người qua đó đón cô ta đi không?”.

“Tại sao chứ? Quân muốn thần chết thì cũng phải cho lý do chứ?”, tiếng kêu gào thảm thiết của Từ Soái vang lên.

Cố Khiết Thần nở nụ cười lạnh lùng, không nói lời nào, vô tình cúp máy.

Anh không được ngủ với vợ anh, đêm hôm khuya khoắt đứng ngoài ban công hứng gió lạnh, vậy mà Từ Soái còn muốn phong lưu sung sướng sao? Ha ha!