Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 283




Chương 283

Anh mà cần Từ Soái chỉ đạo á? Nực cười!

Đèn đường đổi màu xanh, Khiết Thần đạp chân ga lướt đi.

Năm phút sau, chiếc xe dừng lại tại tiệm hoa. Khiết Thần bước xuống, đi vào tiệm.

Nhân viên đang cắt tỉa những cành lá, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai tới mức nín thở cùng với đôi chân dài như là mỹ nam bước ra từ trong chuyện cổ tích thì cô ấy cảm thấy như tình yêu của mình đã tới rồi.

Cô gái cười tươi như hoa, nhiệt tình bước tới: “Chào anh, anh muốn mua hoa phải không? Xin hỏi anh muốn mua hoa gì?”

Hoa gì sao…

Khiết Thần ưu tú lúc này thật không biết phải làm sao. Anh không có đáp án gì, cứ mấp máy môi một hồi lâu nhưng không thể nói nên lời.

Người nhân viên không lấy làm lạ. Cô ấy đã gặp rất nhiều người đàn ông muốn mua hoa nhưng đứng ngây ra như thế. Dù sao thì đàn ông cũng không biết gì về những thứ như hoa cả.

Cô ấy lại nói tiếp: “Xin hỏi anh mua tặng ai, tôi có thể giới thiệu giúp anh”.

Khiết Thần khẽ mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ mong được giúp đỡ. Đến cả giọng nói của anh cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng: “Vợ tôi”.

Trái tim người nhân viên bỗng chốc như vỡ vụn. Quả nhiên soái ca này là chậu đã có bông.

Cô gái cố gắng kìm nén cơn đau, nở nụ cười và giới thiệu: “Tặng người mình yêu, nếu như vợ anh không đặc biệt thích loại hoa gì thì có thể dùng hoa hồng để thể hiện tình yêu”.

Hoa hồng sao…

Trong đầu Khiết Thần hiện lên hình ảnh vui mừng của Hứa Tịnh Nhi lúc nhập viện nhận được một bó hoa hồng lớn. Chỉ có điều…hoa đó là do người đàn ông khác tặng.

Đôi mắt Khiết Thần trở nên lạnh như băng. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Vậy thì hoa hồng đi”.

Hoa hồng cũng phải là anh tặng mới được.

Sau này mỗi khi mà Hứa Tịnh Nhi nhận được hoa, người cô nghĩ đến đầu tiên cũng phải là anh!

Khiết Thần ôm bó hoa lớn bước vào chung cư. Hoa tươi rực rỡ đập vào mắt, những giọt thủy tinh gắn trên bông hoa sinh động như thật. Thật đẹp.

Khiết Thần bước tới cửa phòng sách, thấy Hứa Tịnh Nhi đang mặc đồ bộ ở nhà, quay lưng về phía anh và ngồi trên ghế sô pha. Cô ôm máy tính lướt web. Anh chần chừ tầm mấy chục giây rồi bước tới.

Anh đứng sau lưng cô, đặt hoa lên bàn trà, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng bằng giọng khàn khàn: “Tặng…”

Những lời nói vô cùng đơn giản mà tới bên đầu môi lại khó bật ra đến thế. Thế nên anh chỉ nói đúng có một từ “tặng”. Những lời tiếp theo đều bị chặn lại, không thể nào nói ra được.

Khiết Thần nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay, đang định rời đi thì Hứa Tịnh Nhi ngồi trên ghế sô pha bỗng quay người lại: “Anh Khiết Thần, anh về rồi à?”

Khiết Thần lập tức á khẩu. Đôi mắt anh tối đen. Sắc mặt anh trở nên vô cảm. Anh liếc nhìn Cố Tuyết, rồi nhìn bộ quần áo quen thuộc. Sau đó anh chau mày.

Sao cô ta vẫn chưa chịu đi vậy? Còn mặc đồ của vợ anh nữa.

Cố Tuyết không hề để ý thấy biểu cảm của Khiết Thần. Toàn bộ sự chú ý của cô ta đã bị bó hoa kia thu hút. Đôi mắt cô ta trợn tròn trông vô cung vui mừng: “Ôi đẹp quá!”