Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 277




Chương 277

Đến bệnh viện, bác sĩ tiêm cho fan hâm mộ đó một mũi, xua tan hiệu quả của thuốc trong cơ thể cô ấy. Cô ấy dần dần tỉnh lại, Cố Tuyết gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy để anh ta đến đón cô ấy.

Cố Tuyết cũng bị thương ngoài da không ít, gương mặt xinh đẹp của cô ta bị Dung Vương tát mấy cái, sưng vù lên. Lúc bác sĩ bôi thuốc cho cô ta, cô ta đau đến mức chảy nước mắt, vô thức siết chặt tay áo của Hứa Tịnh Nhi, giống như một đứa trẻ không có ai giúp đỡ.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta cũng để mặc cho cô ta nắm.

Ra khỏi bệnh viện, Kiểu Sở và Hứa Tịnh Nhi chuẩn bị đưa Cố Tuyết về nhà trước. Cô ta nghe vậy, gò má khó khăn lắm mới lấy lại được chút sắc máu bỗng chốc tái nhợt đi. Cô ta ra sức lắc đầu: “Tôi không muốn về nhà, tôi không muốn ở nhà một mình”.

Một mình? Theo Hứa Tịnh Nhi biết, Cố Tuyết rõ ràng là ở cùng với bố mẹ cô ta và các anh trai, bọn họ không tính sao?

Cố Tuyết nhìn Hứa Tịnh Nhi với đôi mắt ngấn nước, cắn môi, vô cùng đáng thương.

Con người Hứa Tịnh Nhi thích mềm không thích cứng, bộ dạng Cố Tuyết như vậy khiến cô không khỏi đau đầu: “Cô không về nhà, vậy cô muốn đi đâu?”.

Cố Tuyết nắm chặt hai tay, cuối cùng yếu ớt nói: “Tôi muốn… về nhà với cô”.

Về nhà với cô ư… Mấy lời này thực sự khiến Hứa Tịnh Nhi bất ngờ.

Từ lần đầu tiên Cố Tuyết gặp cô tại buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của Cố Khiết Thần, cô ta đã rất ghét cô, nhìn cô làm gì cũng ngứa mắt, lúc nào cũng kiếm chuyện với cô, giờ còn muốn theo cô về nhà sao?

Chắc là hôm nay thực sự đã bị dọa cho hết hồn, đầu óc không tỉnh táo nữa rồi…

Hứa Tịnh Nhi cũng có thể hiểu, bất cứ người phụ nữ nào đột nhiên gặp chuyện như thế, đều không thể giữ được bình tĩnh, nói gì đến Cố Tuyết luôn được bao bọc.

Cũng không phải cô gái nào cũng như Hứa Tịnh Nhi, vì cuộc sống dồn ép mà buộc phải luyện cho bản thân thành mình đồng da sắt.

Cuối cùng cũng không nỡ từ chối, Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được”.

Mặc dù… căn hộ không phải là của cô, thật ra cô không có quyền làm chủ, nhưng nói thế nào thì Cố Tuyết cũng là em họ của Cố Khiết Thần, đưa cô ta về chắc Cố Khiết Thần không để ý đâu nhỉ?

Kiều Sở đưa bọn họ về dưới tòa nhà, tận mắt thấy họ đi vào rồi mới lái xe rời đi.

Đêm đã muộn, cô Lâm đã ngủ, Hứa Tịnh Nhi đưa Cố Tuyết vào phòng, rót cho cô ta một cốc nước lọc, bảo cô ta uống rồi mới dẫn cô ta tới phòng cho khách.

Cô lấy một bộ đồ ngủ của mình đưa cho cô ta, nhẹ nhàng nói: “Ở đây chỉ có đồ ngủ của tôi là vừa với cô, cô mặc tạm vào đi”.

Cố Tuyết không hề ái ngại, hai tay đỡ lấy, giống như đang nâng một món bảo bối vậy.

“Tôi đã mở nước nóng cho cô rồi, cô tắm trước đi!”.

Cố Tuyết vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu rồi đứng dậy đi vào nhà tắm, đi được vài bước, cô ta có vẻ bất an quay đầu lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói: “Cô có thể… ở đây đợi tôi không?”.

Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cô vẫn thoải mái nhận lời: “Được, tôi ở đây đợi cô”.

Nỗi sợ hãi trong ánh mắt Cố Tuyết tan đi, cô ta bước vào nhà tắm.

Cô ta tắm rất nhanh, cứ như sợ Hứa Tịnh Nhi đi mất vậy, lúc đi ra, ánh mắt còn vội vàng tìm kiếm bóng dáng Hứa Tịnh Nhi. Nhìn thấy cô đang ôm laptop ngồi trên sofa gõ chữ cạch cạch, cô ta mới thở phào, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.