Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 274




Chương 274

Buổi tối nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cô ta dậy uống mấy ly rượu vang. Rõ ràng là muốn dễ ngủ hơn, nhưng càng uống lại càng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức từng lời Hứa Tịnh Nhi nói cứ không ngừng quanh quẩn bên tai.

Cô ta mở Zalo ra, muốn tìm người nói chuyện để di chuyển sự chú ý. Sau đó cô ta nhìn thấy tin nhắn Zalo của một người hâm mộ có mối quan hệ khá tốt với cô ta, nói tối nay Dung Vương hẹn cô ấy đi chơi, đúng lúc gần đây Dung Vương bị tung tin thất thiệt không vui vẻ, cô ấy sẽ an ủi và khích lệ anh ta.

Cố Tuyết nhìn chằm chằm tin nhắn này khoảng một phút, rồi cô ta đứng dậy, thay quần áo ra ngoài.

Lúc cô ta đẩy cửa phòng bao hộp đêm, liền nhìn thấy người hâm mộ kia bất tỉnh nhân sự nằm trên sô pha, còn Dung Vương ngồi trên người cô ấy, đang xé quần áo của cô ấy…

Cho dù người khác nói rách họng, cho dù chứng cứ rành rành ngay trước mắt, cô ta vẫn không muốn tin Dung Vương là người như vậy. Nhưng hiện giờ… chính mắt cô ta nhìn thấy thần tượng của mình ghê tởm bỉ ổi như vậy.

Cố Tuyết chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, sau đó là sự thất vọng và đau lòng cực độ.

Cô ta xông tới, giơ túi xách lên đập vào mặt Dung Vương: “Khốn nạn, cút xuống, uổng công chúng tôi tin tưởng anh, ủng hộ anh như vậy! Vậy mà anh đối xử với chúng tôi như thế! Đi chết đi!”.

Dung Vương không ngờ Cố Tuyết lại bất ngờ xuất hiện, theo bản năng anh ta vẫn cố cãi: “Tuyết Nhi, cô hãy nghe tôi giải thích, là cô ta quyến rũ tôi trước, thực sự tôi chỉ nhất thời uống nhiều, không làm chủ được bản thân…”

“Cô ấy đã có bạn trai, bọn họ rất yêu thương nhau, cô ấy chỉ coi anh là thần tượng, lẽ nào lại đi quyến rũ anh? Đúng là nực cười, Hứa Tịnh Nhi nói không sai, anh là đồ cặn bã, cầm thú, tôi phải vạch trần anh cho mọi người biết, anh cứ chờ chết đi!”.

Cố Tuyết đẩy mạnh Dung Vương, muốn dìu người hâm mộ kia đi, nhưng Dung Vương ngã ở sô pha bên cạnh, bỗng cất tiếng cười âm u lạnh lẽo, khiến Cố Tuyết lạnh cả sống lưng.

Khi cô ta nhìn qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt vô cùng nguy hiểm của anh ta. Cố Tuyết thót tim, theo phản xạ muốn chạy ra ngoài, nhưng Dung Vương đã nhảy tới, túm tóc cô ta, lôi cô ta lại ném xuống sô pha.

Anh ta đè lên người Cố Tuyết, khóa chặt tay chân đang giãy dụa của cô ta, cười khẩy: “Cố Tuyết, sao cô có thể tin Hứa Tịnh Nhi mà không tin tôi chứ? Chẳng phải cô luôn thích tôi sao? Cô phản bội tôi, tôi đau lòng lắm, nếu cô đã muốn tôi chết như vậy, thì tôi cũng không cần khách sáo với cô nữa. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”.

Ngay sau đó, tay Dung Vương xé toạc quần áo của Cố Tuyết, để lộ làn da trắng nõn của cô ta, khiến anh ta nhìn mà máu nóng sôi sục. Anh ta cúi đầu xuống, nóng lòng muốn thưởng thức…

Cố Tuyết gào khóc giãy dụa chỉ càng kích thích thú tính của anh ta. Váy cũng bị anh ta vén lên, anh ta túm lấy eo Cố Tuyết…

Đúng lúc vô cùng tuyệt vọng, một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên.

“Úi chà, góc độ này không tệ, đặc tả cho anh luôn nhé. Khuôn mặt trăm phần trăm cầm thú, độc nhất trên đời!”.

Động tác của Dung Vương ngừng lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi không biết đã vào phòng bao từ lúc nào, trong tay đang cầm điện thoại, ống kính chĩa về phía anh ta.

Cố Tuyết đã sợ đến đần người, nước mắt giàn giụa, chỉ có thể ngây người nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, cầu cứu theo bản năng: “Cứu tôi, cứu tôi với…”

Dung Vương nhếch mép cười khẩy: “Được lắm, đến đúng lúc lắm. Lần trước để cô may mắn chạy thoát, lần này cô sẽ không may mắn như vậy đâu”.