Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 272




Chương 272

Vừa rồi ông ta lén lút liếc nhìn màn hình điện thoại của Cố tổng, nếu ông ta đoán không nhầm thì ghi chú của người gửi tin nhắn đến rõ ràng là… bà xã.

Những người rơi vào bể tình, bất kể là nam hay nữ, quả thực đều có thể từ ác quỷ thành thiên thần.

Nhưng khoan đã, rõ ràng Cố tổng đang độc thân, lấy đâu ra bà xã chứ?

Giám đốc Phòng Kế hoạch đầu đầy dấu chấm hỏi, ôm văn kiện rời khỏi phòng làm việc, bước vào thang máy. Trong quá trình đi xuống, ông ta bỗng dưng nhớ ra, dáng vẻ này của Cố tổng rất quen.

Đúng vậy, chính là Cố tổng của ba năm trước.

Lúc đó, anh và cô chủ của nhà họ Hứa là Hứa Tịnh Nhi đang bên nhau, mỗi lần Hứa Tịnh Nhi gọi điện thoại, gửi tin nhắn, hay đến tìm gặp, thì đều có thể khiến anh mặt mày rạng rỡ. Bất kể anh bất mãn, tức giận đến đâu, Hứa Tịnh Nhi đều là vũ khí dập lửa của anh.

Đúng là đã lâu không thấy… Chỉ có điều, trước kia là Hứa Tịnh Nhi, còn bây giờ thì sao đây? Rốt cuộc “bà xã” hiện giờ là thần thánh phương nào? Có thể công phá trái tim của mỹ nam băng sơn Cố tổng?

Nếu có thể may mắn được gặp, ông ta nhất định phải vái lạy mới được.

Hứa Tịnh Nhi và A Mỹ đến gặp Cố Tuyết theo đúng thời gian và địa điểm đã hẹn.

Chắc là lần đầu Cố Khiết Thần hẹn gặp Cố Tuyết, rõ ràng cô ta đã trang điểm chải chuốt kĩ càng, hơn nữa còn đến sớm nửa tiếng, tư thái thục nữ, ngoan ngoãn ngồi trong phòng bao chờ anh.

Nhưng không chờ được Cố Khiết Thần, mà lại thấy Hứa Tịnh Nhi. Cố Tuyết đầu tiên là ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra, sắc mặt thoắt cái sầm xuống, vô cùng tức giận, trừng mắt lên nhìn Hứa Tịnh Nhi, gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Là cô bảo anh Khiết Thần hẹn tôi sao?”.

Hứa Tịnh Nhi dẫn theo A Mỹ bước vào, nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của cô ta, gật đầu: “Phải, tôi có chuyện muốn nói với cô”.

“Hừ”, Cố Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, đứng phắt dậy, xách túi lên định bỏ đi, cô ta không muốn nghe nửa lời nào cả.

“Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng vậy, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô”, Hứa Tịnh Nhi không chút lo lắng, giọng nói bình thản, cũng không có ý ngăn cô ta lại.

Cố Tuyết dừng chân, đôi mắt trợn trừng: “Hứa Tịnh Nhi, là cô bảo anh Khiết Thần hẹn tôi ra đây, cô có ý gì hả?”.

Hứa Tịnh Nhi bước thẳng đến sô pha ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc trà, uống một ngụm rồi mới thong thả lên tiếng: “Chẳng có ý gì cả, tôi chỉ nói sự thật thôi, chúng ta ghét nhau cũng không phải ngày một ngày hai gì”.

“Cô!”.

Cố Tuyết tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt chiếc túi xách. Sau đó, cô ta nhấc chân, bước quay lại chỗ chiếc sô pha, ngồi đối diện Hứa Tịnh Nhi, cũng tự rót trà cho mình, ngửa cổ uống, nói: “Cô không muốn nhìn thấy tôi thì tôi lại càng không đi! Tôi phải khiến cô ngứa mắt!”.

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi cười. Cô và Cố Tuyết đối địch nhau lâu như vậy, sao cô có thể không hiểu tính cách của Cố Tuyết chứ? Đại tiểu thư được chiều hư, cái tính duy ngã độc tôn chẳng khác gì Cố Khiết Thần, nếu cứ nịnh nọt cô ta, thuận theo ý cô ta, cô ta sẽ càng không thèm ngó tới.

Thế nên kế khích tướng là cách đơn giản trực tiếp và có hiệu quả nhất.