Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 144




Chương 144

“Phải, là cấp trên của tôi đã giải quyết Bàng Hải. Anh Zoe là một cấp trên rất tốt, đối xử với tôi rất tốt, mỗi lần tôi có chuyện gì khó khăn nguy hiểm, anh ấy sẽ giúp tôi giải quyết. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ!”.

Hứa Tịnh Nhi nhấn mạnh từng chữ, mỗi một chữ đều nói một cách rõ ràng.

Vốn dĩ Cố Khiết Thần mới là người nên ở bên cạnh cô, tin tưởng cô, bảo vệ cô nhất, nhưng… Bây giờ, anh đã trở thành “đao phủ” làm cô tổn thương hết lần này đến lần khác.

Là một người chồng, anh nên xấu hổ, chứ không phải ở đây nghi ngờ cô.

Ồ, cô lại quên mất, cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa của anh, vậy thì người chồng trên danh nghĩa là anh sao phải bảo vệ cô.

Nghe cô nói, sắc mặt Cố Khiết Thần sa sầm, thậm chí khóe môi đã nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Người như cô mà cũng làm nhà báo! Tòa soạn Z là nơi xóa đói giảm nghèo à?”.

Tôn chỉ của nhà báo là truy cầu chân tướng, chứ không phải thuận miệng quả quyết! Con mắt nào của cô nhìn thấy cấp trên Zoe của cô giải quyết Bàng Hải?

“…”. Người như cô? Người như cô thì thế nào? Nghi ngờ cô thì thôi đi, lại còn chỉ trích năng lực của cô? Ngay cả mắt nhìn người của cấp trên cô cũng mang ra giễu cợt?

Cô biết Cố Khiết Thần bị buộc phải đến bệnh viện ở cạnh cô, trong lòng anh không vui nên mới cố ý gây sự với cô. Nhưng anh nói mấy lời khó nghe với cô thì thôi, dựa vào đâu mà nói tới cả anh Zoe?

Hứa Tịnh Nhi cắn môi, ấm ức và phẫn nộ đồng thời dâng lên. Cô lập tức siết chặt chăn bông, nhưng không kìm chế nổi, cô bất ngờ tóm lấy gối quăng về phía anh: “Cút đi cho tôi!”.

Dù bị gối đập vào người đối với anh mà nói không đủ gãi ngứa, nhưng cũng khiến ánh mắt anh lạnh đi, nhiệt độ trong phòng bệnh cũng hạ xuống theo.

Lúc hộ lý mang cơm tối vào vừa khéo nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi cơm và thức ăn xuống đất. Bây giờ cô ấy tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Hứa Tịnh Nhi thật sự tức giận, ngực không ngừng phập phồng, vành mắt cũng hơi đỏ lên. Cô thừa nhận cô sợ Cố Khiết Thần, nhưng cô không muốn nhận thua nữa.

Cô cứ ngẩng đầu như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt đầy u ám của anh, nhìn thẳng vào anh, không hề nhượng bộ.

Cố Khiết Thần nhìn cô một lúc bằng ánh mắt u ám, ánh mắt đó gần như muốn xé nát cô. Nhưng cuối cùng anh chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó dặn dò hộ lý: “Thu máy tính lại, không có lợi cho việc dưỡng bệnh!”.

Giọng nói lạnh lùng ấy dọa cho hộ lý run lên, vội vàng gật đầu: “Vâng!”.

Đường nhìn của anh lại quay sang bình hoa đặt trên tủ đầu giường, trong đó cắm hoa hồng đỏ tươi, đỏ đến mức chói mắt. Ánh mắt anh càng thêm sắc bén, hất cằm: “Vứt nó đi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa!”.

“Vâng!”.

Hộ lý đặt cơm và thức ăn xuống, vội vàng tiến tới lấy máy tính đi. Hứa Tịnh Nhi siết chặt tay: “Không được!”.

Cô tiếp tục giận dữ nhìn Cố Khiết Thần: “Anh dựa vào đâu mà tịch thu máy tính của tôi, vứt hoa của tôi đi?”.

Cố Khiết Thần như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, sải bước đến gần cô, nghiêng người về trước, ngón tay thon dài dùng sức nắm lấy cằm cô, đối diện với gương mặt giận dữ của cô, nhấn mạnh từng chữ: “Còn cần tôi nhắc lại cho cô nhớ, con người cô đều là của tôi cả, huống hồ là mấy thứ này?”.