Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 14




Chương 14

Hai chữ lão già anh đặc biệt nhấn mạnh.

Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi khẽ run lên. Cô không nói gì, khuôn mặt chỉ hiện ra vẻ vô cảm.

Cố Khiết Thần liếc nhìn cô, đột nhiên gạt tay cô ra giống như là vứt một nắm rác. Anh cho tay vào túi áo, nhìn cô không chút cảm xúc. Cảm giác lạnh buốt tới mức rợn người.

“Cũng phải. Để đạt được mục đích, bán thân là thói quen của cô rồi!”

Một câu nói vô cùng thản nhiên nhưng vô cùng tàn nhẫn.

Sắc mặt Hứa Tịnh Nhi tái mét.

Bán thân…

Cuộc tình mây mưa giữa cô và anh, ít nhất cô cũng tưởng là do hai bên cùng tự nguyện. Hóa ra trong mắt anh, anh luôn coi cô là kẻ như vậy sao? Trong mắt anh, cô là một cô gái không biết liêm sỉ như vậy sao?

Cô đã phải trả giá cho chuyện đó, đã bị đuổi ra nước ngoài ba năm. Nếu như không phải gia tộc cần cô thì có lẽ cả đời này cô chẳng thể về nước được nữa.

Anh chẳng bị tổn thất gì. Anh dựa vào cái gì mà chế nhạo, trịch thượng với cô?

Sự tức giận và phẫn nộ khiến cô nhất thời quên đi cảm giác sợ Khiến Thần. Cô phản bác lại một cách yếu ớt: “Trương tổng tuổi cao nhưng tôi thích. Huống hồ, gả cho một người nhiều tuổi thì cũng còn hơn gả cho anh. Nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn năm xưa anh đã không lấy tôi đấy!”

Hai mắt Cố Khiết Thần tối sầm. Có lẽ anh không ngờ là cô sẽ nói như vậy. Cơ thể anh phát ra cảm giác mỗi lúc một lạnh lẽo hơn.

“Hứa Tịnh Nhi!”

Anh gần như nghiến răng nói ra ba từ đó.

Cơ thể Hứa Tịnh Nhi khẽ run lên. Cô mím môi, hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng thẳng người, không để bản thân lộ ra vẻ sợ hãi.

Ánh mắt Khiến Thần như muốn đâm xuyên qua cơ thể cô. Khi cô sắp không thể thở được nữa thì có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.

Sau đó là một giọng nói dịu dàng vang lên: “Khiết Thần”.

Tô Tử Thiến bước tới, nhìn Cố Khiết Thần đầy vẻ yêu thương. Đương nhiên là cô ta sẽ vòng tay qua cánh tay anh: “Em tới rồi”.

Hình như cô ta không hề để ý tới bầu không khí vừa xảy ra giữa hai người. Cô ta chỉ liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi và cười: “Cô là cô Hứa phải không? Ngại quá, để cô phải đợi lâu rồi”.

Sự xuất hiện của Tô Tử Thiến khiến Hứa Tịnh Nhi khẽ thở phào.

Cô nhanh chóng điều chỉnh là sắc mặt, cố gắng nở một nụ cười và gật đầu: “Xin chào cô Tô. Tôi là Hứa Tịnh Nhi, phóng viên của toàn soạn”.

Nói xong cô lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô ta.

Tô Tử Thiến nhận lấy, lịch sự nhìn lướt qua sau đó đặt vào tay người trợ lý đi cùng và cười với Khiết Thần: “Khiết Thần, cô Hứa, vừa rồi em thấy hai người nói chuyện. Hai người…quen nhau sao?”

Chứng kiến cơn giận tới đỏ mặt tía tai khi nãy của Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi biết rằng anh yêu bảo bối này của mình tới nhường nào. Để tránh xảy ra hiểu lầm nên cô đã trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Không quen!”

Cô nói rành rọt đầy sức mạnh.

Ánh mắt Khiết Thần nhìn cô vốn đã lạnh như băng thì giờ càng lạnh hơn.