Chương 122
“Ngày nào cô còn dùng danh nghĩa vợ của Khiết Thần tôi thì ngày đó cô không có quyền nói không muốn. Cô dám cắm sừng tôi thì tôi sẽ để cô được chết!”
Từng từ, từng chữ tàn nhẫn, vô tình được thốt lên từ miệng anh. Khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi tái mét, cắt không ra hột máu.
Cô chỉ là người mượn danh nghĩa vợ của Khiết Thần chứ không thật sự là vợ anh…Biết là một chuyện nhưng khi nghe điều đó được nói ra từ chính miệng anh lại là chuyện khác.
Dứt lời, anh không nói thêm một lời nào với cô nữa…
Hứa Tịnh Nhi dồn sự chú ý vào chùm đèn trên đầu. HÌnh ảnh dần trở nên mờ nhạt.
Trước đây ấm áp bao nhiêu thì giờ đau khổ bấy nhiêu.
Bạn đã từng được đón nhận cảm giác dịu dàng của người đàn ông thì sẽ phát hiện ra sự tàn nhẫn của anh kinh khủng tới mức nào. Kinh khủng tới mức bạn không thể nào chịu đựng nổi.
Có một câu nói rất đúng, rằng nếu đã mất thì chi bằng ngay từ đầu đừng sở hữu.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô thật sự muốn quay về buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của Khiết Thần. Quay về khoảnh khắc anh nói với cô rằng: “Tránh xa một chút, tôi không có hứng thú với cô”.
Khi đó cô nhất định sẽ tránh thật xa. Nhất định sẽ không tiến lại gần anh lấy nửa phân. Nhất định sẽ không yêu anh và yêu anh đến như thế…
Không biết phải mất bao lâu cô mới bình tĩnh lại được. Hứa Tịnh Nhi đã kiệt sức, cứ thế trượt dọc theo bức tường, ngồi phịch xuống đất.
Khiết Thần đã ra ngoài. Cô ngồi một hồi lâu ở trong nhà tắm lạnh lẽo, cơ thể dần hồi phục. Lúc này cô mới vặn vòi hoa sen, để nước ấm xối vào cơ thể lạnh ngắt của mình.
Quần áo cô ướt nhẹp, không thể mặc được nữa. Cô đành lấy khăn tắm quấn quanh người mình, sau đó run rẩy gỡ chiếc máy ghi hình cỡ nhỏ dính trong ống tay áo ra. Cô siết chặt chiếc máy trong tay, đây là thứ mà cô phải liều mạng mới đổi lấy được.
Hứa Tịnh Nhi đi ra khỏi phòng tắm thì Khiết Thần đã cho người đưa quần áo mới lên. Anh đã ăn mặc chỉnh tề trở lại, trông vô cùng đẹp trai, nho nhã khiến cô càng thêm cay đắng.
Cô bước ra, nhìn thấy trên bàn trà là một xấp tiền dày cộp thì bỗng khựng bước, ánh mắt trở nên bàng hoàng.
Khiết Thần đứng bên cửa sổ quay người lại. Đôi mắt tối đen của anh nhìn chăm chăm Hứa Tịnh Nhi rồi nhìn theo hướng cô đang nhìn. Anh nhếch miệng nhưng nụ cười thật lạnh lùng.
Anh đứng im vài giây rồi cất bước đi về phía bàn trà. Những ngón tay dài đẹp đẽ của anh cầm lấy xấp tiền. Anh nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, nói bằng giọng lạnh như băng: “Không phải cô cần tiền sao?”
Tay anh giơ cao. Xấp tiền trong tay bay lả tả trước mặt cô. Hứa Tịnh Nhin nhìn trân trân, hàng lông mi cong cong khẽ run lên.
Cho tới khi tờ tiền cuối cùng chạm đất thì Khiết Thần bèn đút tay vào túi, hất cằm nhìn cô với vẻ trịch thượng và nhả ra từng từ: “Hứa Tịnh Nhi. Tôi cảnh cáo cô lần cuối, hãy tuân thủ quy tắc của trò chơi, nếu như cô dám vượt giới hạn thì đừng trách sao tôi không khách sáo!”
Hứa Tịnh Nhi giống như không nghe thấy lời anh nói. Cô nhìn xuống từng tờ tiền màu đỏ dưới đất, bất ngờ tới mức bật cười.
Cô chậm rãi ngồi xuống, nhặt từng tờ tiền lên. Dù tay cô đang run vô cùng nhưng cô vẫn kiên trì nhặt cho bằng hết.
Năm trăm tờ một trăm tệ. Năm mươi nghìn tệ.
Hứa Tịnh Nhi quỳ dưới đất, siết chặt xấp tiền trong tay giống như đang cầm một hòn đá. Cô bật cười, nhưng nước mắt thì rơi xuống.
Cô nhanh chóng hít thật sâu, lau nước mắt và đứng dậy.