Chương 121
May mà lúc này toàn thân cô đang ướt sũng. Nước mắt và nước tắm hòa làm một. Khiết Thần không nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô. Và cô cũng không cho phép để anh nhìn thấy vẻ vô dụng của mình.
Hai tay Hứa Tịnh Nhi bấu chặt vào bồn tắm. Cô nuốt từng ngụm cay đắng vào trong, cố gắng không để cổ họng phát ra âm thanh. Cô nhếch miệng để lộ vẻ chế nhạo: “Đúng vậy. Tôi kiếm tiền như vậy đấy. Cũng đâu phải lần đầu anh mới biết!”
Ánh mắt Khiết Thần trầm xuống và trở nên sắc như dao. Anh nhìn cô chăm chăm.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng cao đầu, cố gắng ép mình nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Tim cô đập dữ dội, thế nhưng cô không cho phép vẻ sợ hãi lộ ra ngoài: “Dù sao thì ở với ai cũng thế. Anh chẳng phải cũng vì tiền mà ngủ với tôi sao? Có điều tôi cũng kén chọn lắm, người như anh tôi đã không còn hứng thú nữa rồi. Giờ tôi thích người hoang dại, thô bạo như Bàng tổng”.
Cô vừa dứt lời thì nghe thấy âm thanh nặng nề vang lên. Vòi hoa sen trong tay Khiết Thần đã bị ném mạnh xuống đất. Anh đưa tay ra bóp mạnh cằm cô khiến cô đau tới mức nhíu chặt mày mà vẫn cố mím chặt môi không kêu đau.
“Hứa Tịnh Nhi, cô nói lại lần nữa xem!”
Người đàn ông mấp máy môi, từng từ lọt qua kẽ răng để lộ vẻ tức giận tới đỉnh điểm. Cảm giác như lúc này mọi thứ sắp nổ tung.
Cô mong biết bao nhiêu rằng cơn tức giận lúc này của anh là vì đố kỵ. Thế nhưng cô biết rõ sự tức giận của anh chỉ là vì khát vọng muốn chiếm hữu chứ không liên quan chút nào tới tình yêu.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không cho phép người phụ nữ cắm sừng anh ta, dù người đó anh ta có yêu hay không.
Dù cô biết có chọc giận anh cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ có anh được chế nhạo cô bằng giọng lạnh lùng còn cô thì không? Cô cũng muốn để anh nếm thử cảm giác bị người khác chế giễu là thế nào!.
Cảm nhận được ý đồ của anh, Hứa Tịnh Nhi ra sức giãy giụa. Hai tay cô đẩy anh ra, chân đạp mạnh, không để anh động vào người cô.
Làm chuyện đó với anh, lần nào cũng là sự tủi nhục. Mỗi lần anh nhìn chăm chăm vào cơ thể cô thì nỗi đau nơi tâm cam cô lại cứ thế tràn về.
“Anh đi đi, Khiết Thần. Anh đi đi, tôi không muốn!”
Khi Hứa Tịnh Nhi điên cuồng giãy ra thì đã tát trúng vào mặt Khiết Thần. Âm thanh giòn tan vang lên trong căn phòng chật hẹp. Thậm chí còn vang vọng một hồi lâu.
Cô khựng người, cánh tay cứng đơ.
Ánh mắt Khiết Thần không hề thay đổi. Anh đưa tay lên sờ mặt mình. Anh cũng không hề tức giận mà bình tĩnh tới mức dị thường. Bình tĩnh tới mức bật cười.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi dường như cũng nhảy dựng lên khi thấy nụ cười đó.
Anh của lúc này cực kỳ xa lạ đối với cô. Xa lạ tới mức khiến cô nảy sinh nỗi sợ hãi và bất an. Cô nhìn vào mắt anh, dường như có thứ gì đó lướt qua thật nhanh, đến cuối cùng thứ đó bị bao phủ bởi một màu tối đen.
“Cô không muốn tôi sao? Ha ha”.
“Là ai? Là ai mặt dày trèo lên giường tôi chứ?”
“Và là ai đã lợi dụng ông nội ép tôi phải cưới?”
“Hứa Tịnh Nhi, là cô mở màn cho cuộc chơi này trước. Cô không muốn chơi thì rút! Tôi nói cho cô biết, trò chơi là do cô tạo ra, nhưng người có thể dừng chỉ có tôi mà thôi!”