Chương 110
Nhưng trong ba năm bị “lưu đày” ra nước ngoài, cô bị nhà họ Hứa vứt bỏ, bố mẹ cô gần như chẳng cho cô đồng nào, muốn tự nuôi sống bản thân, cô chỉ còn cách kiếm tiền. Hơn nữa, để có nhiều quyền chủ động hơn, để gia tộc bớt kìm kẹp mình, cô cũng phải kiếm tiền.
Xã hội bây giờ, không có tiền làm gì cũng khó! Ăn còn không no thì nói gì đến hứng thú sở thích? Vậy nên tôn chỉ làm việc của cô là: Đừng bàn hứng thú với cô, bàn về tiền đi!
Trong nước và nước ngoài có sự chênh lệch về múi giờ, bây giờ là sáng sớm nhưng ở nước ngoài là đêm khuya.
Gửi email xong, Hứa Tịnh Nhi nghĩ có lẽ cấp trên đang ngủ, chắc là phải chờ đến lúc anh ta ngủ dậy mới trả lời, cô liền đứng dậy, vào phòng bếp làm một chiếc sandwich đơn giản, lại pha thêm một cốc cà phê.
Hôm qua tham gia bữa tiệc gia đình, cô hầu như chẳng ăn được gì, buổi tối lại chịu giày vò như vậy, bụng đã trống rỗng từ lâu. Lúc đau lòng thì không cảm thấy đói, nhưng vừa lấy lại tinh thần là đói hoa cả mắt.
Cô không thể để bản thân bị tổn thương, sức khỏe của cô chính là tiền vốn cách mạng, ít nhất trước khi trả xong một tỷ tệ, cô không cho phép bản thân gục ngã.
Tuy không có khẩu vị nhưng cô vẫn cầm chiếc sandwich, ăn từng miếng.
Không ngờ mới ăn được một nửa, máy tính đã vang lên tiếng tinh tinh, hình như là âm thanh có email mới đến.
Hứa Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, cầm sandwich bước vào phòng, quả nhiên nhìn thấy email cấp trên mới gửi đến trên máy tính.
Cô mở ra, đọc thư trả lời.
Cấp trên đại nhân: Tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy? Cô chưa bao giờ nhận nhiệm vụ cấp A!
Hứa Tịnh Nhi hơi nhíu mày, cấp trên đại nhân vẫn luôn thần bí này của cô là nhân vật quan trọng, boss cao nhất của tạp chí Z. Tạp chí Z không vận hành theo hình thức của công ty, mà theo hình thức phòng làm việc, quy mô không được coi là lớn, nhưng nhân viên đều là những người tài giỏi, phóng viên nào cũng có tác phẩm tiêu biểu, có chỗ đứng nhất định trong nghề.
Lúc đó cô có thể vào tạp chí Z là nhờ nằm vùng nửa năm, mất rất nhiều công sức để vạch trần việc làm giả học thuật của một học giả nổi tiếng nước ngoài, lúc sắp công bố còn bị đe dọa, thậm chí để che giấu chân tướng, học giả kia còn cử tay chân đến dọa nạt cô.
Lúc đó cô thà chết không chịu khuất phục, kiên quyết không giao chứng cứ trong tay ra. Đám tay chân kia định ra tay đánh cô, một cô gái như cô chắc chắn không đấu lại được đám đàn ông cao to, vừa phản kháng vừa bỏ chạy, cuối cùng vẫn bị bọn chúng bắt được, ấn xuống đất.
Lúc đó, bọn chúng nói muốn chém đứt tay cô, để sau này cô không viết bài được nữa, đúng lúc chúng giơ dao lên thì có người cứu cô.
Mấy vệ sĩ áo đen bỗng nhiên xuất hiện, chỉ chớp mắt đã đánh cho đám người kia nằm bẹp một chỗ, sau đó đưa cô đến bệnh viện.
Lúc cô tỉnh lại ở bệnh viện, liền nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ thắm đặt trên tủ đầu giường, mềm mại mơn mởn, đẹp tuyệt trần, trên đó còn cài một tấm thiếp.
Tấm thiếp viết: Tôi là Zoe, tôi đánh giá rất cao lòng dũng cảm của cô, chào mừng cô đến với tòa soạn báo của tôi.
Lúc đó cô mới biết, người cứu cô là sếp của tạp chí Z – anh Zoe. Tòa soạn báo của anh ta trước giờ không tuyển người, nhân viên của anh ta đều do anh ta mời đến bằng nhiều cách thức. Hơn nữa, tất cả bọn họ đều thuộc quản lý trực tiếp của Zoe, chỉ có anh ta là cấp trên của bọn họ, những người khác đều có quan hệ bình đẳng.
Cảnh ngộ nguy hiểm này cũng trở thành cơ hội của cô.
Sau khi vào làm ở tạp chí Z, cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội mời Zoe một bữa cơm, báo đáp ơn cứu mạng của anh ta, nhưng cô chưa bao giờ gặp được anh ta. Những người khác cũng vậy, chưa ai từng gặp anh ta.