Cố Tổng Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao

Chương 67: 67: Làm Kẻ Ngốc Đâu Có Dễ!





Niệm Nguyệt Sơ ngưng nghỉ một chút mới tiếp tục.
"Nếu bà cược, tôi nghĩ bà chỉ nên cược một nửa thôi.

Dành một nửa còn lại bảo vệ trái tim mình."
Niệm Nguyệt Sơ đặt tay lên tay của Lâm Khả Khả, thật lòng khuyên nhủ.

Thú thực Niệm Nguyệt Sơ cũng mong bạn mình sẽ hạnh phúc nhưng hai người bọn họ, sợi dây tơ hồng không ở thế cân xứng, sau cùng người tổn thương nhất vẫn chỉ có bạn cô mà người phải chịu tất cả sức ép để đi qua tâm bão cũng chỉ có bạn cô.Nếu Khương Đạt thật lòng yêu cô ấy, sẵn sàng vì Khả Khả làm tất cả, tâm bão mạnh tới đâu cũng vượt qua được.

Nhưng cô chỉ sợ người ta một vời hai chới,qua đường thấy đẹp muốn ghẹo hoa mà thôi.
Lâm Khả Khả nhìn Niệm Nguyệt Sơ sau đó lại nhìn lên trời cao.

Trăng sáng đã bị mây che mất, chỉ còn vầng sáng mờ diệu.
"Niệm Sơ, thật ra tôi biết mối quan hệ này như thế nào.

Anh ấy đã điều tôi tới một thành phố khác từ ba tháng trước.

Tôi đã hiểu lựa chọn của anh ấy.

Chỉ là vì bà là bạn thân nên tôi muốn chia sẻ chút thôi.

Ít nhất cục đá trong lòng tôi cũng bị cắt xén đi chút ít."
Niệm Nguyệt Sơ ngạc nhiên, lập tức hỏi.
"Sao bây giờ bà mới nói với tôi? Bị điều đến chỗ kia có phải chịu nhiều bất công lắm không?"
"Xì, bà nghĩ mấy cái trò đó tôi thèm quan tâm à.

Tôi nghỉ việc ở đó rồi.

Dẫu sao cũng có chút tham lam thôi."
Lâm Khả Khả bật cười nhưng giọng có chút hơi gió, man mác nỗi buồn tên "yêu".

Tham lam tiền lương cao hay tham lam chút tình cảm tàn hơi ấy cô nàng cũng chẳng rõ nữa.


Chỉ là nghĩ đi nghi lại vẫn không tin được thì ra người ta muốn đuổi cùng giết tận mình, sợ mình quay lại đe dọa tới cuộc sống của anh ta.
Niệm Nguyệt Sơ chạy sang, ôm lấy cô nàng vào lòng, vỗ về.
Lâm Khả Khả dùng tay gạt đi làn hơi nước đang trực trào ra, hai mắt sớm đỏ.

Vốn dĩ cho rằng đó chỉ là một đoạn tình vất vưởng, thật không ngờ dai dẳng đến thế.
"Không cần buồn cho tôi đâu.

Tôi là nữ hán tử đấy.

Chút chuyện cỏn con này vài ba hôm tôi sẽ quên ngay.

Bà chỉ cần chữa vết thương của bà được rồi.

Tôi mạnh mẽ lắm đừng lo!"
"Muốn khóc thì khóc đi.

Tôi hứa sẽ giữ bí mật cho.

Yên tâm!"
Niệm Nguyệt Sơ cũng rơm rớm nước mắt nhưng vẫn cố đùa để bạn mình vui.

Cô biết mấy người nói lời như thế trong tim còn yếu đuối hơn bình thường, khả năng che giấu tốt thì có gì hay chứ, cũng chỉ khiến bản thân khổ sở thêm mà thôi.
"Bà biết tại sao tôi rất thương Mục Tang không?"
Niệm Nguyệt Sơ nhìn cô, mỉm cười nói.
"Vì anh ấy ngốc nên tôi muốn bảo vệ anh ấy.

Vậy nên bà đừng có cố làm nữ hán tử nữa.

Làm người mạnh mẽ không sướng gì đâu đồ ngốc ạ.

Bà yếu đuối người ta mới muốn bảo vệ chứ.

Đúng không?"
Lâm Khả Khả vừa cười vừa khóc, phối hợp với câu đùa của Niệm Nguyệt Sơ.
"Bà nghĩ làm kẻ ngốc mà dễ à đã thế còn xúi tôi giả vờ làm kẻ ngốc nữa chứ.

Bây giờ muốn làm kẻ ngốc cũng phải test đầu vào, theo dõi thử việc mới nhận đấy.

Tôi không làm được nên trước khi trái tim chồng chất vết thương mới khóc, tôi đang ôm chân bà để được dỗ dành đây.

Tóm lại thì yêu cũng chỉ là một gia vị trong cuộc sống thôi, nếu nó có vị đắng thì tìm thứ khác có vị ngọt lấp vào là được.

Tôi ấy à, vượt qua một lần rồi, đã có kinh nghiệm!"
"Có kinh nghiệm mà ngồi đây khóc vì người ta à!"
Niệm Nguyệt Sơ lẩm bẩm, vừa thương vừa sót.
"Vậy giờ ở chỗ tôi nhé?"
"Tôi chỉ chờ câu đó của bà thôi đấy.

Thật ra thì tôi xin được việc rồi, ở Dương Hạ luôn, ngày kia bắt đầu.

Đến xin ở ké cũng phải nói với chủ nhà một câu chứ đúng không."
Lâm Khả Khả cười tít mắt, giả vờ mình rất vui vẻ.
"Hèn chi lần này bà mang vali to thế hóa ra là tâm cơ tiềm ẩn à.


Thôi bà cô ạ, tôi không đùa nữa.

Bà biết mà, muốn ở bao lâu thì ở.

Có điều có giá thuê phòng đấy.

Không cho ở không đâu."
Niệm Nguyệt Sơ nghiêm mặt, giả vờ làm bà chủ khó tính.
"Xin hỏi bà chủ lấy bao nhiêu tiền phòng? Có được ưu tiên giảm giá không?"
Lâm Khả Khả vẻ mặt năn nỉ nhìn Niệm Nguyệt Sơ.
"Thời buổi leo thang, giá cả đắt đỏ, không giảm một su.

Gía tiền nhà là không được giấu nỗi buồn trong lòng.

Tuy không bắt buộc phải vui nhưng tôi mong bà vui buồn sẽ nói.

Thế thì tôi mới biết nên nấu món gì chứ.

Nhớ luôn là hai chân này của tôi, trái phải đều có, bà thích ôm chân nào thì ôm.

Đợi sau này tôi phát đạt cho bà hưởng ké!"
Lâm Khả Khả phì cười, gạt đi hàng nước mắt đã trào tới má.

Niệm Nguyệt Sơ này thật là...!
"Ây chà, tôi có cảm giác như hai vai mang hai đứa con nhỏ còn bản thân chính là một người ba khổng lồ.

Hahaha"
Niệm Nguyệt Sơ cười híp mắt, đứng dậy, hai tay vòng lên vai lắc lư như đang có hai đứa nhỏ đặt trên đó khiến Lâm Khả Khả phải phì cười, mắng cô không có tiền đồ.
"Cái bà này..."
Hai người nói chuyện xong thì đi ngủ, Niệm Nguyệt Sơ vừa vào phòng thì chợt nhớ ra cô chưa bôi thuốc cho Mục Tang liền vòng ra, vào phòng anh.
Có lẽ cũng ngủ rồi đi?
Niệm Nguyệt Sơ giật mình, vội vàng tới xoa trán cho anh.
"Có sao không?"
"Không đau."
Mục Tang để yên cho cô xoa trán, dịu dàng đáp.

Anh vẫn luôn đứng gần cửa đợi cô.


Vì anh không biết cô nói chuyện đến bao giờ nên vẫn đứng ở trong phòng đợi.

Vừa anh nghe tiếng của hai người ở phòng khách, đoán cô không nói chuyện nữa nên nửa muốn sang để cô bôi thuốc, nửa lại sợ cô đi ngủ.
Niệm Nguyệt Sơ xoa một hồi, nhìn anh vừa nghĩ vừa đoán sau cùng hỏi anh xem còn đau không mới đưa anh tới bên giường, xoa thuốc ở lưng cho anh.

Vết thương cũng mờ đi một chút, để mờ hẳn vẫn cần thời gian dài.

Không sao, kiên nhẫn sẽ được thôi.
"Được rồi, đi ngủ nhé.

Anh ngủ ngon!"
Niệm Nguyệt Sơ nói một câu dỗ trẻ quen thuộc, quay ra đã thấy Lâm Khả Khả dựa người vào cửa, nhìn hai người chằm chằm như ma.

Cô kéo cô nàng ra ngoài, cẩn thận đóng cửa.
"Bà đứng đó làm gì vậy?"
Niệm Nguyệt Sơ hỏi.
"Thì tôi ra uống cốc nước, thấy cảnh tượng đó nên đứng hóng thôi chứ có gì đâu.

Ê tôi bảo, nhìn anh ta cũng có thân hình tam giác ngược đó chứ.

Cũng được!"
"Bà về phòng ngủ đi.

Cấm nói mấy điều này với Mục Tang đấy."
"Xì, trêu tí thôi.

Nhà có trẻ nhỏ ai dám động.

Chân chó như tôi biết điều lắm!"
Niệm Nguyệt Sơ tống cô nàng về phòng mới yên tâm về phòng mình..