Cố Tổng Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao

Chương 24: Chương 24





Niệm Nguyệt Sơ ngồi trên ghế phác thảo những nét vẽ.

Cô nhìn về phía khung cửa kính dưới mái tranh màu gỗ, ánh nắng dịu dàng vươn tới.

Mọi thứ cũng đẹp đẽ bình yên.
Cánh cửa được cố định, hai bên đều mở to.

Tuy ngày nắng nhưng không có gió, mọi thứ hơi khô khan.
Niệm Nguyệt Sơ đặt bút xuống, không tìm thấy cảm hứng sáng tác.
Cô đi xuống dưới, xem mọi người làm việc.
"Chị!"
Niệm Nguyệt Sơ tò mò nhìn vào một căn phòng nhỏ được ngăn vách, hỏi Dương Dực đang đứng bên cạnh.
"Có những ai mới thế?"
Dương Dực là quản lý giám sát tất cả mọi hoạt động, nghe cô hỏi, chào xong vui vẻ nói to
"Mọi người ơi, mau chào chị Đa Ngê đi."
Các hoạt động tạm ngừng, kèm theo những ánh mắt đổ dồn.
"Không cần đâu, mọi người cứ làm việc đi, tôi chỉ hỏi chút thôi."
Niệm Nguyệt Sơ lạnh nhạt nói.
Dương Dực ra hiệu, những người mới đều chào Niệm Nguyệt Sơ để cô phân biệt.
"Vẫn còn một bạn phụ trách marketing ở trong kia nữa."
Dương Dực chỉ về phía đó, vừa hay Cố Mễ Đình cũng đang tiến tới.
"Chào chị Đa Nghê đi."
Dương Dực nhìn mặt ngô nghê của Cố Mễ Đình, nhắc nhở.


Anh đoán cô chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.
"Em chào chị."
Cố Mễ Đình thân thiện nói, với phong thái và nụ cười của Niệm Nguyệt Sơ, cảm thấy cô hơi giả tạo.

Cô mới chỉ được nhận 2 hôm.

Cả hai hôm đều không gặp.

Có lẽ cần tìm hiểu thêm.
"Ừ.

Mọi người làm việc tiếp đi."
Niệm Nguyệt Sơ không để tâm đến cái nhìn dò xét, đánh giá của Cố Mễ Đình.

Cô giống như một dòng nước êm trôi, bình quan trước mọi thứ.

Rõ ràng luôn mỉm cười lại giống như một cơn gió mùa thu buồn man mác.
Niệm Nguyệt Sơ lái xe đến hồ Cúc Nguyệt, đứng gần phía bờ ngắm nhìn cảnh vật.
Những bông hoa dại màu hồng rải rác bên bờ rìa của hồ, hòa vào nền của tấm thảm cỏ lớn màu xanh, đem đến hi vọng sống mãnh liệt, tươi trẻ.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn rặng núi phía xa, đứng lặng.

Gió lùa qua kẽ tóc, thổi vạt váy bay bay.
Vẻ đẹp của Niệm Nguyệt Sơ như khung cảnh nên thơ lúc này, mang một nét gì đó rất dịu dàng, trầm lắng, như nàng thơ với ánh mắt buồn thẳm.

Lại giống như một cô gái có cái nhìn nhẹ tênh với dòng đời, mang dáng vẻ tĩnh lặng của mặt hồ phía trước, rất đẹp nhưng không thể thấy sâu bên trong.
Phía sau hồ là một trang viên đóng cửa.

Niệm Nguyệt Sơ không rõ nó thuộc về ai, chỉ biết mấy lần cô tới đây đều không gặp.
Bên trong trang viên, hai bóng người đang phủ xuống những tán cây, liên tục di chuyển.
Hai người mặc bộ quần áo nông dân màu xanh, bó vào người giống như cao bồi, đội chiếc nón cụp cùng màu.
"Sao? Lần này đến giục tôi về hay có chuyện khác?"
Giọng người phụ nữ rất thân quen, không chút khách sao, mang theo nét phóng khoáng, gần gũi như chính con người cô.

Trong lời nói còn có phần trêu đùa.
"Có chuyện ở đây."
"Về mỏ khoáng sản Cô Liêu chứ gì?"
Người phụ nữ không ngại vạch trần.

Cô tuy là chủ điền trang, sống cuộc đời buông thả nhưng tin tức bên ngoài cũng nắm được đôi chút.
"Ừ."
"Trưa nay ở lại đây đi.


Tôi nấu cho cậu vài món."
"Ừ."
Hai người tiến ra phía cổng.

Người phụ nữ ném chìa khóa, hất cằm về phía chiếc xe việt dã màu cam.
Cô đứng một bên, nghe điện thoại.
"Hôm nay tôi bận, hôm khác đi."
Người phụ nữ lịch sự từ chối rồi lại trả lời "Được.", rồi mới cúp máy.
Niệm Nguyệt Sơ cất điện thoại vào trong, nhìn những bông hoa nhỏ hồng phấn, lấy giấy bút từ trong túi, đứng ở một vị trí cách hồ tầm 100m, nghiêm túc đưa đầu chì tô lên quẹt xuống.
Người phụ nữ ngồi vào xe việt dã, thư thả tận hưởng cảm giác bà chủ.
Cánh cửa được mở toang, xe bắt đầu lăn bánh.
Cố Thời Kha nhìn qua gương chiếu hậu, bóng dáng của Niệm Nguyệt Sơ nhỏ bé được phóng đại lên, ở một khoảng phía sau anh, ánh mắt hiếu kì nhìn về phía này.
"Này, tập trung lái xe đi."
Người phụ nữ không nhìn thấy Niệm Nguyệt Sơ, khẽ nhắc nhở.
"Sắp tới cậu trở về chỗ ba tôi đi.

Tình hình có vẻ phức tạp.

Ông ấy đang rối rít muốn tìm người kế thừa tài sản."
"Người thừa kế là chị, không phải tôi."
Cố Thời Kha dửng dưng nói.

Trong đầu anh vẫn là bóng hình vừa rồi.
Cô như một cô gái ngây ngô, trong trẻo, dịu dàng và đẹp đẽ.

Hòa hợp với khung cảnh xung quanh đến lạ, cũng bất giác tạo nên sức hút đặc biệt.

Như một điểm nhấn hút mọi ánh nhìn.
"Mễ La tôi ôm tưng đấy ruộng cũng đủ giàu rồi.


Tôi cần khối tài sản đó chắc? Cậu nhìn xem, với những gì tôi có, ba đời vẫn làm được phú bà."
Mễ La tự tin cất tiếng.

Cô không bao giờ nói ngoa.

Quả thật với số lượng mẫu ruộng cùng với số cổ phần từ gia đình, cô chỉ cần ăn ngủ cũng vẫn giàu mấy đời.
Cố Thời Kha giữ im lặng.

Anh không muốn trả lời hay trò chuyện vô bổ, hơn hết vừa anh hơi thấy thần, không rõ người bên cạnh lải nhải cái gì.
"Này, cậu tôi có quen một bác sĩ trị liệu, với trường hợp của cậu, may ra có thể hi vọng."
Mễ La nhìn anh, chờ phản ứng xác định.
"Không cần."
"Tôi nói vậy thôi.

Một ngày cậu muốn biết về quá khứ, bảo tôi một tiếng."
Niệm Nguyệt Sơ nhìn theo chiếc việt dã rồi lại nhìn về phía cổng lớn.

Cô nhìn thấy những khóm hoa hồng đỏ tươi đang nở rộ, tạo thành một hàng rào hình chữ nhật nổi bật chạy dọc vào trong.
Niệm Nguyệt Sơ chưa vội rời đi, nhìn những nét vẽ đã được phù phép, điểm thêm vài đường cong cong phe phẩy ở giữa thiết kế.

Nhìn ngắm một hồi, cất đồ trong túi.

Niệm Nguyệt Sơ mới quay về..