Có Tồn Tại Hạnh Phúc?

Chương 6: Không gục ngã




Cô hít một hơi lấy bình tĩnh rồi nhìn thẳng vào mắt anh, cao giọng lạnh nhạt nhạt nói:- Thật tình cờ và thật bất ngờ.

- Rất giống cha cô, Lâm Kì Quân.

- Anh biết cha tôi? - Mắt cô ánh lên một tia kinh ngạc. Anh không nói gì, giật lấy hồ sơ trên tay cô, nhìn qua một lượt:

- Học lực luôn đạt loại giỏi, vậy tại sao ko thi đại học? - Anh đặt hồ sơ lại trên bàn.

- Nhà tôi ko có tiền cho tôi đi học. - Cô thành thật trả lời.

- Ko phải Tập đoàn Lâm thị rất giàu có sao?

Anh giả vờ ko biết hay là ko biết thật vậy? Cô nghi hoặc nhìn anh, con người này đag giả ngốc sao, thật là ko biết lựa hoàn cảnh.

- Ba tôi đã mất trong một tai nạn giao thông. Mẹ tôi bệnh tim. - Cô nói ngắn gọn.

- Vậy đây là nguyên do vì sao hôm nay Lâm tiểu thư lại đến đây với bộ dạng này.- Anh mỉa mai cô rồi nhếch mép cười. - Tạm thời công việc của cô tôi chưa nói được, nhưng mai hãy đến đấy. - Anh lạnh lùng ra lệnh.

- Tiện thể tôi cũng nói luôn, mọi thứ xảy ra lúc ở nhà anh tôi vẫn còn nhớ. Tôi sẽ ko bỏ qua đâu. - Cô nói xong liền quay lưng bỏ đi.

Cô phải mạnh mẽ lên, số phận đã an bài, cô chỉ còn cách chiến đấu lại với nó, sau này cô sẽ ko cho ai cơ hội chà đạp lên mình. Cho dù là Ngôn Hàn Vũ.

Đôi môi quyến rũ đó nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng thoáng một tia tức giận, anh vừa bị một cô gái thấp hèn nói như vậy, thật ko thể chịu nổi mà bỏ qua.

- Thật to gan.- Anh bực tức rời phòng, những người còn lại sáng mai sẽ phỏng vẫn nốt, bây giờ anh cần đi cho con người thấp hèn đó biết mình đáng khinh cỡ nào, ko đủ tư cách dạy dỗ anh, càng ko là cái tép riu gì trong mắt anh. Anh vừa bước xuoosg đại sảnh đã bị một đám phóng viên bu lấy, người đã bị mắc kẹt trong đó, chỉ có thể nhìn cô bước lên taxi rời đi. Anh đẩy đám phóng viên kia ra rồi quay trở lại phòng làm việc.

Cô ném túi xách lên giường rồi nằm dài lên đó, giờ này có bình thường cô đang đi shopping với Y Nhiên, chủ yếu là đi chọn đồ cho Nhiên thôi, thỉnh thoảng cô mới mua một cái, còn lại là Y Nhiên mua tặng cô nhưng nhớ lại đêm ngày hôm đó, hình ảnh Y Nhiên bốc lửa quyến rũ anh, cô ko thể nhấc máy lên ném cho cô một cái hẹn đi chơi được. Những suy nghĩ lại bủa vây lấy cô, đầu óc nặng trịch, cảm giác như chỉ còn lại một mình trên thế giới này.

"Cốc...cốc..."

Cô uể oải xuống tầng mở cửa, chắc Y Nhiên lại đến tìm cô, còn ko chỉ có thể là mấy bác tới thu tiền sinh hoạt, cô ngán ngẩm sờ vào chiếc túi ko còn đồng nào của mình.

"Tách...tách..."

Ánh đèn flash làm cô chói mắt, sau đó là một bóng đen nhanh chóng lên mô tô lao đi, lúc cô định thàn lại thì đã ko còn ai nữa, cô lơ mơ ko hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, chắc người đó chỉ đi chụp ảnh vui thôi. Cô mệt mỏi ko suy nghĩ bước lên phòng, trèo lên giường và nhanh chóng thiếp đi.

***********************

- Chủ tịch, tôi đã lấy được các thông tin về cô gái mà ngài tìm. - Một chàng trai trẻ lễ phép đặt một tập file lên bàn anh.

- Đầy đủ? - Anh lười biếng liếc tập file trên bàn.

- Vâng thưa chủ tịch. - Chàng trai trẻ đó lùi ra xa. Cúi đầu chờ anh cầm tập file lên. Anh giở trang đầu ra, lông mày cau lại, đôi mắt nhanh chóng dán vào các thông tin trên đó.

" Họ tên : Lâm Thiên Vy.

Tuổi : 22

Tên cha : Lâm Kỳ Quân.

Tên mẹ : Triệu Cát Nguyệt.

Địa chỉ hiện tai : Số nhà xx phố yy Bắc Kinh.

Trước đây làm nhân viên phục vụ tại karaoke Phượng An, tốt nghiệp THPT XXX, ...

Anh nhếch môi, sau đó thu tập file lại cho vào ngăn kéo. Các thông tin cá nhân của cô anh đều nắm trong tay, muốn thoát khỏi anh thật là một điều ko dễ dàng.

- Làm rất tốt. - Anh đặt một cục tiền lên bàn.

- Cảm ơn chủ tịch đã khen . - Chàng trai trẻ tiến lại cầm lấy cục tiền rồi cho vào túi, cúi đầu chào rồi đi ra ngoài. Anh đưa tay vào ngăn kéo rồi lấy bức ảnh của cô ra, vẫn khuôn mặt xinh đẹp đó, chỉ có đã trưởng thành hơn rất nhiều, vẫn còn nét của cô bé mồ côi cha khóc bên xác cha mình, khuôn mặt đó thật khó quên, phảng phất trog đôi mắt nâu của cô gái đó, một chút thù hận, một chút tuyệt vọng, nhưng ko che giấu được sự mạnh mẽ ẩn giấu trong đó.