Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 8: Bất ngờ xảy đến, nằm ngoài dự liệu




Trần Thạch Mai thật sự nhớ tới phần ghi chép trong cuốn phổ, nhưng lại không nhớ cụ thể ra sao. Nàng chuẩn bị đêm nay sẽ bình tâm nghiên cứu một phen, trước hết cứ cất tờ giấy này đi đã.

Từ biệt Bạch Xá, Thạch Mai dẫn Hương nhi đi xem Hương phấn trạch sửa sang thế nào rồi. Bạch Xá dường như cũng còn có việc cần xử lý nên không nói gì.

Ra khỏi Bạch trạch, trước tiên Thạch Mai bảo Tiểu Tịch Tử vào cung đưa Thái hậu một phong thư, nói là hôm nay ở lại Hương phấn trạch để bố trí, ngày mai mới hồi cung được.

Tiểu Tịch Tử đi rồi, Trần Thạch Mai dắt Hương nhi đi vào Hương phấn trạch đã gần hoàn tất.

“Mai Tử tỷ.” – Tiểu Hương nhi vừa đi vừa hỏi – “Mấy loại hương liệu đó có liên quan gì đến mạng người sao?”

Trần Thạch Mai nghĩ một lúc, nói: “Ta không biết, nhưng … Hương phấn không chỉ được dùng làm huân hương, phấn trang điểm, mà còn có rất nhiều công dụng khác.”

“Câu này trước đây người cũng nói suốt.” – Hương nhi nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói – “Phải rồi Mai Tử tỷ, tính tình Bạch công tử cũng tốt lắm nha!”

Trần Thạch Mai nhịn không được bật cười, ghé đầu qua nói với Hương nhi: “Lần đầu nhìn thấy hắn, ta cảm thấy hắn lạnh như băng vậy. Nhưng vừa rồi nói mấy câu, ngươi có thấy hắn hơi ngốc không?”

“Ha ha!” – Hương nhi vui vẻ đáp – “Cũng không hẳn là ngốc, chỉ là tính tình ngay thẳng, bộc trực mà không lươn lẹo.”

“Ừ!” – Trần Thạch Mai gật đầu – “Quả thật là vậy.”

“Không ngờ lại khéo như vậy, hắn cư nhiên ở đối diện chúng ta. Vậy rất tốt nha!” – Hương nhi vẻ mặt vui sướng nói – “Lúc đầu ta còn lo lắng hàng xóm sẽ là một phụ nhân lắm miệng, nhưng giờ thì tốt rồi, là một đại hiệp khách không còn gì để chê.”

Thạch Mai lắc đầu, nhìn tiểu nha đầu này dáng vẻ năng động hoạt bát thì có thể thấy trước kia ở vương phủ nàng đã bị bó buộc rất nhiều, vừa ra khỏi phủ một cái là tràn trề sức sống hẳn lên.

“Mai Tử tỷ, hay là đặt một bức tượng thạch trắng ở trong viện đi, chồng thêm cây chuối nữa?” – Hương nhi hỏi – “Còn nữa, nuôi thêm mấy con hạc tiên có được không?”

Trần Thạch Mai gật đầu. Nàng dầu gì cũng là công chúa, Thái hậu cho nàng rất nhiều bạc, mà tài sản lúc Trần Thức Mi còn sống cũng không ít, lại có địa vị nên cuộc sống ngày thường rất sung túc, mua mấy con hạc tiên khổng tước gì đó về nuôi trong sân không phải việc quá khó khăn.

Nàng cùng Hương nhi chậm rãi đi khắp sân viện. Hương nhi lúc thì đi lên cây cầu chín nhịp, chỉ vào cái ao nhỏ nói ‘Chỗ này sẽ nuôi cá chép’, lúc lại đi vào đình nghỉ mát, chỉ cái vào hồ nói ‘Trong này sẽ trồng hoa sen, nuôi thêm đôi chim uyên ương nữa’.

Trần Thạch Mai đi theo nàng, không nói gì mà chỉ cười nhìn nàng chạy tới chạy lui như con chim nhỏ.

Những thợ xây tu sửa Hương phấn trạch đều là người hoàng gia, còn có một vị công công trong đó nữa. Công công thấy Trần Thạch Mai đến vội vàng lấy giấy bút tới, Tiểu Hương nhi nói gì hắn đều ghi lại, chuẩn bị làm theo.

Hương phấn trạch khả năng chỉ cần hai ba ngày nữa là hoàn tất. Nhóm thợ xây bắt đầu bố trí đồ dùng trong phòng, mấy tiểu thái giám thì cầm giấy bút chốc lại ghi ghi vẽ vẽ.

Trần Thạch Mai nhìn quanh một vòng thật lớn, rồi sau đó triệu tập tất cả thợ công tới, bảo Hương nhi thưởng bạc cho họ, nói là đã vất vả cho họ rồi. Trong lòng các thợ công đều thầm cảm thán, vị công chúa xuất thân bình dân này thật không giống với vương công quý tộc chút nào, rất là hiền hòa.

Chờ nhóm thợ công tán đi, Trần Thạch Mai cũng có thể an tâm, chuẩn bị cùng Hương nhi về Bạch trạch, bình tĩnh nghiên cứu mấy loại hương liệu.

Vừa đi tới cửa lại thấy chiếc xe ngựa dừng ngay trước mắt.

Trần Thạch Mai khẽ nhíu mày, hình thức của xe ngựa này nàng biết, là xe của vương phủ.

Hương nhi cũng hơi khẩn trương, kéo tay áo Thạch Mai, nói: “Mai Tử tỷ, hình như là Vương gia.”

Trần Thạch Mai vỗ vỗ tay nàng, ý bảo đừng lo lắng rồi dẫn nàng đi đường vòng, chuẩn bị đến thăm Vương Toản Nguyệt.

“A! Thức Mi tỷ!”

Loan Cảnh Nhi vén màn xe lên, vô cùng cao hứng gọi tên nàng.

Trần Thạch Mai nghe thế thì quay lại nhìn. Loan Cảnh Nhi xuống khỏi xe ngựa, phía sau cũng không có ai khác. Thạch Mai hơi khó hiểu, sao chỉ có một mình Loan Cảnh Nhi đến đây? Theo nàng biết thì Loan Cảnh Nhi khác với Trà Phúc, không hay hiếu kỳ, cũng không thích thị uy, làm việc đều cẩn thận, không có lý do gì lại một mình tìm đến đây … Hay là trong xe còn người khác?

Nghĩ đến đó, Thạch Mai bất động thanh sắc, dừng bước nhìn lại nàng.

“Thức Mi tỷ!” – Loan Cảnh Nhi chạy tới trước mặt nàng, cười nói – “Nhiều ngày không gặp, ta rất nhớ ngươi.”

Trần Thạch Mai thấy nàng cười tươi như hoa cũng không hàn huyên gì, chỉ hỏi: “Trước kia ở vương phủ cũng không hay qua lại, sao lại nhớ đến thế?”

Loan Cảnh Nhi chỉ nghĩ Trần Thạch Mai đã ly thân với Tần Hạng Liên rồi thì khi gặp mình cũng sẽ khoan dung vài phần, không ngờ vừa chạm mặt đã ra oai phủ đầu, khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.

Trần Thạch Mai thấy nàng mất tự nhiên cũng không nói thêm gì, mà hỏi: “Ngươi là đi ngang qua hay cố tình tìm đến ta?”

“Ta … cố tình tìm đến ngươi.” – Loan Cảnh Nhi đáp lời.

“À …” – Thạch Mai gật đầu – “Có chuyện gì?”

“Tỷ tỷ sao lại bạc tình như thế. Tốt xấu gì cũng từng là tỷ muội một thời gian, chẳng lẽ không có việc gì thì không thể tới gặp tỷ sao?” – Loan Cảnh Nhi bày ra bộ dạng ủy khuất – “Ta biết Trà Phúc hại tỷ tỷ, trong lòng tỷ tỷ nhất định có oán khí …”

“Người Trà Phúc hại là Toản Nguyệt, không phải ta.” – Trần Thạch Mai nói rồi ngẩng mặt lên nhìn sắc trời, hỏi – “Ngươi có muốn ngồi xuống uống chén trà không? Nhưng nếu lâu quá thì e là không được, ta còn phải đi gặp một người, buổi tối cũng có việc cần làm.”

“À, cũng không có chuyện gì to tát cả.” Loan Cảnh Nhi từ nhỏ đã thông minh, làm việc luôn thích chiếm thế chủ động, thật sự là lần đầu tiên lâm vào hoàn cảnh mất tự nhiên thế này. Nếu không phải Vương gia bảo nàng đến thì nàng còn lâu mới chịu đến, giờ thì hay rồi, tự mình mặt nóng đi dán mông lạnh người ta.

Nghĩ đến đó, Loan Cảnh Nhi có chút hờn dỗi, nhưng Tần Hạng Liên vẫn đang chờ ở trong xe. Dù thế nào nàng cũng phải theo sự phân phó của hắn mà làm. “Thức Mi tỷ, ta muốn mua của tỷ ít hương phấn.”

Thạch Mai nhíu mày … Loan Cảnh Nhi muốn mua hương phấn của nàng? Không sợ Trần Thức Mi động tay động chân vào hương phấn sao? Chuyện này thật không hợp với lẽ thường.

“Mua hương phấn?” – Thạch Mai hỏi Loan Cảnh Nhi – “Loại nào?”

“Chính là loại mà ngày thường ta vẫn hay dùng ấy.” – Loan Cảnh Nhi mỉm cười nói.

Thạch Mai nhìn thoáng qua Tiểu Hương nhi đứng bên cạnh thì thấy nàng nghiêng đầu, dường như cũng không rõ, Loan Cảnh Nhi có từng dùng hương phấn Trần Thức Mi làm sao?

Nhìn sắc mặt Tiểu Hương nhi, trong lòng Trần Thạch Mai cũng hiểu được mấy phần: Loan Cảnh Nhi là tới thử nàng. Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái, tính tình thay đổi lớn như thế tất sẽ khiến người khác hoài nghi, đặc biệt là người thông minh như Tần Hạng Liên. Đối phó với người thông minh, Thạch Mai biết mình cũng không có khả năng đùa giỡn tâm tư với hắn, vậy không bằng cứ đơn giản mà làm thôi.

Nghĩ đến đây, nàng cười vẻ bất đắc dĩ, nói: “Không dối gạt ngươi, ta căn bản là không nhớ rõ.”

Loan Cảnh Nhi khó hiểu nhìn Thạch Mai: “Không nhớ rõ cái gì?”

“Ngày ấy ta bị đè dưới đống phế tích, có một cây xà đập vào đầu ta. Sau khi thoát ra được, thật sự có nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa.” – Thạch Mai trả lời – “Ngươi ngẫm lại xem, ta ngay cả tình ý với Vương gia cũng quên thì làm sao mà nhớ được ngươi dùng loại hương phấn nào?”

Loan Cảnh Nhi há hốc miệng nhìn nàng nửa ngày mới hỏi: “Mai Tử tỷ, ngươi nói vậy tức là ngươi ly thân với Vương gia vì ngươi đã quên tình cảm dành cho hắn sao?”

Trần Thạch Mai thản nhiên gật đầu: “Hắn cũng như một người xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt ta vậy. Ta đối với hắn cũng chẳng có chút cảm tình nào, sao có thể cùng hắn cùng chung chăn gối. Nếu hắn đối với ta vô tình, vậy đành phải ly thân thôi.”

“A …” – Loan Cảnh Nhi vội xua tay – “Thức Mi tỷ, không thể nói như vậy được. Vương gia không phải không có tình cảm với ngươi. Nếu đã vô tình thì hắn sẽ không để ngươi làm chính thất.”

Trần Thạch Mai nghe xong cũng chỉ cười nhẹ: “Mấy chuyện râu ria đó không đáng nhắc đến nữa. Nếu ta đã không còn tình cảm với hắn, thì cần gì để tâm hắn có ý với ta hay không?”

Loan Cảnh Nhi không biết đáp lại thế nào. Tiểu Hương nhi càng nghe càng thống khoái, lòng nói: Hay lắm! Phải thế chứ, một đao đoạn tuyệt quan hệ với nam nhân vô tình vô nghĩa kia.

Cuối cùng, Loan Cảnh Nhi chẳng biết nói gì, đành đứng trên đường nhìn Trần Thức Mi và Hương nhi rời đi.

Thấy hai người họ đi xa rồi, Loan Cảnh Nhi quay người lên xe ngựa.

Lúc này, Tần Hạng Liên đang dựa vào thành xe, nghiêng mặt nhìn đại trạch của Bạch gia như có điều suy nghĩ.

Nói đến cũng khéo, ngay lúc đó có một người áo trắng vội vàng bước ra khỏi cửa Bạch trạch, tay hắn dắt theo một con ngựa, tay kia cầm thanh đao dùng vải bố màu trắng bọc lại. Là Bạch Xá.

Bạch Xá sau khi ra khỏi cửa thì thấy xa xa Trần Thạch Mai đang đi cùng Hương nhi, liền xoay người lên ngựa đuổi theo.

Tần Hạng Liên thấy rất rõ, khé nhíu mày.

Thạch Mai và Hương nhi đang đi thì nghe có tiếng vó ngựa vang lên bên tai, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Xá từ trên cao nhìn xuống hai người.

“Có chuyện cần ngươi hỗ trợ!” Bạch Xá nói với Trần Thạc Mai, thần sắc hơi khẩn trương, sắc mặt cũng không tốt lắm.

“Xảy ra chuyện gì?” – Trần Thạch Mai khó hiểu.

“Mau lên!” Bạch Xá giục, vươn tay ra muốn kéo nàng.

Hương nhi kéo Trần Thạch Mai tránh đi, lòng thầm nói: tay của tiểu thư nhà ta là để ngươi tùy tiện lôi kéo sao chứ!

Bạch Xá hơi nhíu mày, dường như không hiểu.

“Ta đi gọi xe ngựa.” Hương nhi định quay lại, nhưng không có Tiểu Tịch Tử ở đây thì ai sẽ đánh xe?

Hương nhi đang nghĩ phải quay về Hương phấn trạch lấy một con lừa, còn chưa kịp xoay người thì Bạch Xá đã chờ không kịp nữa, vươn tay ra ôm lấy thắt lưng Trần Thạch Mai, một tay nhấc nàng lên lưng ngựa.

“A?” Thạch Mai cả kinh, chưa gì đã thấy mình ngồi sau Bạch Xá. Bạch Xá cũng không nhiều lời, giục ngựa chạy đi.

“Này!” – Hương nhi nóng nảy – “Mai Tử tỷ!” Vội vàng đuổi theo.

“Vương gia?” – Loan Cảnh Nhi thấy Tần Hạng Liên dùng ánh mắt phức tạp nhìn ba người họ đi xa thì hỏi – “Chúng ta …”

“Ngươi về trước đi.” Tần Hạng Liên đột nhiên đứng dậy xuống xe, lấy một con ngựa của thị vệ bên cạnh, xoay người lên ngựa, không quay đầu lại mà đi thẳng.

Loan Cảnh Nhi ngồi trong xe ngựa, nhìn Tần Hạng Liên đi xa, mày liễu nhíu lại.

Người đánh xe là thị vệ của Tần Hạng Liên quay đầu lại hỏi nàng: “Phu nhân, về phủ sao?”

Loan Cảnh Nhi ngồi trong xe một lúc lâu. Nàng biết Tần Hạng Liên đuổi theo Trần Thức Mi, nàng cũng muốn đi xem tột cùng là có chuyện gì, nhưng nàng không thể. Bởi vì Tần Hạng Liên thích nàng nhu thuận, biết nghe lời.



“Đi đâu vậy?” Trần Thạch Mai ngồi đằng sau, sợ ngã nên túm chặt lấy áo Bạch Xá. Nàng quay đầu lại nhìn Hương nhi thấy xa xa nàng đang đuổi theo phía sau, tuy vóc dáng rất nhỏ nhưng hình như cưỡi con lừa đó khá vững chắc, liền kêu: “Hương nhi, chậm một chút!”

Hương nhi nào dám chứ, chậm một chút là mất dấu ngay. Không biết Bạch Xá muốn làm gì nữa.

Đi một đường dài, mọi người trực tiếp ra khỏi cửa thành, lại chạy thêm một đoạn … sau đó quẹo vào một trảng rừng trúc nhỏ.

Xuyên qua rừng trúc, Trần Thạch Mai nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một ngôi miếu đổ nát.

Đến trước miếu, Bạch Xá đột nhiên dừng lại. Trần Thạch Mai để Bạch Xá đỡ xuống lưng ngựa lập tức thấy đất trời xoay chuyển. Sau đó một lúc, hai chân nàng mới đứng vững.

Trần Thạch Mai quay đầu lại thì thấy Hương nhi cũng gần đuổi tới nơi, Bạch Xá đã vào trong ngôi miếu đổ nát kia rồi.

Thạch Mai vẫy tay với Hương nhi. Đồng thời, nàng ngửi được một mùi hương kỳ quái.

Bạch Xá sau khi tiến vào thì đứng ở cửa, cúi đầu không biết nhìn cái gì. Trần Thạch Mai thấy Hương nhi đã tới thì dặn nàng cẩn thận một chút rồi cũng xoay người đi vào trong.

Trần Thạch Mai không phải người nhát gan, nhưng khi nàng đi đến bên Bạch Xá nhìn vào trong viện, cảnh tượng ấy vẫn khiến nàng cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Nhưng không đợi Trần Thạch Mai kêu thì Hương nhi từ bên ngoài chạy vào cũng đã hét toáng lên.