Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 59: Lợi dụng nhau, kiềm chế nhau




Nửa đêm, kẻ đánh lén còn chưa kịp tới thì lời đồn đại đã tới rồi. Nói cái gì mà Bạch Xá ám sát Đoan lão gia khơi mào tinh phong huyết vũ khắp chốn võ lâm, hơn nữa lời kể lại sinh động như thật, thật đến độ không thể thật hơn.

Thạch Mai nghe xong liền tức đến dậm chân, “Đồn cái gì, có mà cố ý phỉ báng thì có, không thấy lời ra đều là việc xấu hả, cho tới giờ chẳng thấy có chuyện gì tốt cả!”

Bạch Xá nghe xong, trầm ngâm một lát, “Tần Điệp.”

“Hử?” Tần Điệp ngẩng đầu.

“Ngươi mang Hồng Diệp về Quỷ Đao Môn trước đi.”

“Ha?!” Tần Điệp ngoáy lỗ tai, “Ngươi nói cái gì? Thời điểm này ngươi lại bảo ta bỏ lại hai ngươi mà đi về trước?”

Bạch Xá gật đầu, “Đúng vậy.”

“Không được.” Tần Điệp kiên quyết không chịu, “Quỷ Đao Môn có Hứa Hiền rồi, đối diện còn có phòng hương, không cần đam…” Nói tới đây, Tần Điệp dừng lại, hắn há miệng thở dốc, tựa hồ nhớ ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn Bạch Xá, “Ngươi xác định?”

Bạch Xá hỏi lại, “Ngươi cảm thấy sao?”

“Này, hai ngươi úp úp mở mở cái gì đấy, Bạch Xá ngươi muốn làm gì?” Hồng Diệp khó hiểu, Tần Điệp liền kéo nàng, “Đi thu dọn đồ.”

“Ta muốn chăm sóc Tiểu Mai!” Diệp Son không chịu đi, Tần Điệp nhe răng với nàng, “Bằng võ công mèo ba chân của ngươi nếu ở lại cũng chỉ phiền Bạch Xá lo thêm cho một người nữa mà thôi.”

“Ngươi… Ngươi đáng chết!” Hồng

Diệp đuổi đánh Tần Điệp nhưng lại bị hắn thành công bếch ra khỏi phòng mang về kinh thành.

Bạch Xá còn bảo bọn Hồng Diệp mang tẩu tử thân thích rời đi, không khí có vẻ khẩn trương, nhưng có một chuyện thú vị đã xảy ra làm cho tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Phó Dĩnh thật sự sai người đưa bạc đến, Mai Tử cầm ngân phiếu ngồi cạnh Bạch Xá mà cười luôn mồm.

Thạch Mai đưa hết số bạc đó cho chị dâu của Hồng Diệp, bảo người đến kinh thành tìm một nơi tốt rồi mua nhà, nuôi con dưỡng cái.

Mà Bạch Xá và Thạch Mai hai người một mình ở lại toà viện.

Buổi tối, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tất cả đèn lồng đều được đốt cháy, giống như mọi người vẫn đang sinh hoạt bình thường.

Trong phòng, Bạch Xá và Thạch Mai dựa vào nhau, ngồi trên giường nói chuyện phiếm.

“Vừa rồi tính sai.” Bạch Xá nắm tay Thạch Mai nói.

Thạch Mai tưởng rằng Bạch Xá quên làm chuyện gì quan trọng, nhanh chóng hỏi hắn, “Sao vậy?”

Bạch Xá nhìn nàng, “À… Đáng nhẽ không nên ngồi trên giường, lúc không có việc gì làm khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.”

Thạch Mai ngây ngẩn nhìn hắn, không hiểu ý hắn cho lắm.

“Ý là…” Bạch Xá nói xong liền nghiêng người qua, nhẹ nhàng đặt Thạch Mai lên giường…

Mai Tử cả kinh mở to mắt nhưng lại không nhúc nhích gì… Đang lúc nàng chuẩn bị nhắm mắt chờ đợi một khắc thân mật ập tới thì bên ngoài vang lên một tiếng động khe khẽ.

Thạch Mai cảm thấy động tác Bạch Xá dừng lại, hơi tiếc nuối thở dài một tiếng.

“Đến rồi à?” Thạch Mai cũng khẩn trương.

Bạch Xá vuốt tai nàng, “Đừng sợ, hôn tiếp nhé?”

Thạch Mai đẩy hắn ra, lúc này ngươi còn có tâm tình?!

Bạch Xá bất đắc dĩ, phẩy tay tắt nến, trong phòng lập tức tối thui, yên lặng không tiếng động.

Ngoài phòng đúng là có người đánh lén, nhưng tình huống lúc này lại làm cho thích khách không hiểu. Ngôi nhà to như vậy mà một người cũng không có, đây là hát không thành kế hay là chờ nước ngập bắt ba ba?!

Hơn nữa theo như mật thám báo về, Tần Điệp hẳn là đã mang Hồng Diệp rời đi, mà người trong nhà cũ cũng đi theo cả, theo lý mà nói lúc này trong nhà chỉ còn lại hai người là Bạch Xá và Trần Thức Mi. Đám thích khách nhịn không được cảm thấy bồn chồn… Bạch Xá này muốn làm cái gì?!

Thạch Mai đợi nửa ngày mà bên ngoài vẫn chẳng hề có động tĩnh, biết ngay Bạch Xá đã dùng kế nghi binh, nhưng kế nghi binh này chỉ có thể duy trì trong chốc lát chứ không chịu nổi đám kia thật sự xông vào.

“Có kế hoạch gì không?” Mai Tử cảm thấy Bạch Xá sẽ không ngồi yên chờ chết, hẳn đã có kế sách.

Bạch Xá lắc đầu, “Không, binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.”

Mai Tử nheo mắt, “Chặn cái đầu ngươi, cẩn thận người ta bắn tên đấy.”

Bạch Xá bị chọc cho bật cười.



Hai người còn đang nói giỡn, chợt nghe vút vút một tiếng, thật sự có mấy mũi tên châm lửa bắn lên cửa sổ, có một mũi còn bắn xuyên vào.

Trong bóng tối, ánh lửa đặc biệt chói mắt.

Mai Tử cả kinh, Bạch Xá điểm miệng nàng, “Đồ miệng quạ!”

“Làm sao bây giờ?” Thạch Mai túm lấy tay Bạch Xá, “Lại bắn nữa thì cháy rụi mất.”

“Không sao.” Bạch Xá đá cái bàn ra, hai người tránh phía sau, “Tấn công như vậy có vẻ như không phải thăm dò vết thương của ta.”

“Đúng vậy…” Thạch Mai cũng thấy không đúng, “Vì sao phải dùng tên phóng hoả độc ác như thể? Đây chắc chắn không phải thử, rõ ràng là muốn hại chết chúng ta!”

Bạch Xá ôm lấy thắt lưng Thạch Mai.

“Nha!” Thạch Mai huých hắn, “Đừng nháo.”

“Bức tranh vẽ đường đến Quỷ Hồ Lâm hôm nọ còn giữ không?”

“Còn.” Mai Tử nhanh chóng lục lọi bên hông, lấy bản vẽ lúc trước ra.

Bạch Xá cầm rồi nhìn một lúc, “Không phải xấu bình thường đâu.”

Mai Tử nhịn không được vừa muốn cắn hắn, Bạch Xá đã ôm chặt lấy nàng, nhảy từ cửa sổ ra ngoài… Chạy theo ngõ nhõ trước kia.

“Ngươi chuẩn bị đường rồi à?” Mai Tử cảm thấy ngoài ý muốn, mấy tấm ván gỗ dựng trên ngõ nhỏ tưởng như vô dụng nhưng vừa vặn lại chặn được mấy tên xấu xa.

Bạch Xá kéo nàng chạy ra khỏi cửa viện… Quả nhiên có người đã vây kín xung quanh, Thạch Mai nhìn hai hắc y nhân xông lên, chẳng báo danh cũng không khai họ, cử thế vung đao chém tới.

Bạch Xá một tay làm bộ bị thương, bảo vệ Thạch Mai, một tay kia vung đao ra đỡ, đá văng một gã đánh lén, hắn cũng không ham chiến, kéo nàng chạy vào con đường nhỏ, ngựa đã chờ sẵn ở đó. Bạch Xá mang Thạch Mai phi thân lên ngựa… Chạy đi như bay.

Đám thích khách này chỉ thấy trước mắt có một người áo trắng đeo tấm sa che mặt, trong tay cầm một cây ngân đao, dáng vẻ có vài phần tương tự Bạch Xá.

“Cút ra!” Hắc y nhân quát lớn một tiếng, chẳng muốn cùng gã dây dưa, nhiệm vụ của chúng là phải giết chết Bạch Xá và Trần Thức Mi.

Người áo trắng không nói lời nào… Chờ đám hắc y nhân chạy ra phía trước, gã đột nhiên rút kiếm khỏi vỏ, động tác nhanh như gió thổi, xuất đao cũng ngoan lệ, một đao chết người! Trong giây lát, đám hắc y nhân chết sạch!

Người áo trắng tra đao vào vỏ, nhìn xác chết la liệt trên đất, cười lạnh một tiếng, “… Hai người này chưa thể chết được.”

Nói xong liền xoay người biến mất trong rừng.

Phía xa xa khu rừng, Phó Tứ mang theo người mai phục cũng nhìn thấy kẻ áo trắng kia, hắn nhíu mày. Vốn dĩ Phó Tứ còn nghi ngờ, có khi nào Bạch Xá làm bộ bị thương không, không nghĩ tới vừa tới liền phát hiện còn có người khác đang phục kích. Hắn cẩn thận quan sát, dù không nhận ra chiêu thức võ công của đám sát thủ này nhưng lại có thể khẳng định đúng là Bạch Xá bị thương.

Chỉ là— đám hắc y nhân kia là người của ai?

Thủ hạ của Phó Tứ muốn đuổi theo đã bị hắn ngăn lại. Võ công người này không thể so với Bạch Xá nhưng cũng có nhỉnh hơn mình đôi chút, hành tung lại quỷ dị khó lường.



Bạch Xá và Thạch Mai chạy như điên một lúc, dừng lại trong rừng, quay đầu nhìn phía sau, không có người đuổi theo.

Thạch Mai nhìn xung quanh, cũng cảm thấy kỳ quái, “Sao đầu voi đuôi chuột thế, đuổi tới một nửa rồi không đuổi theo nữa.”

Bạch Xá không nói gì, nhíu mày nhìn phía sau một lát, hồi lâu mới chậm rãu lắc đầu, quay ngựa đi.

“Đám người kia không phải người của Phó Tứ đúng không?” Mai Tử cũng nhìn ra manh mối, “Hay Phó Dĩnh bị ta lừa bạc không cam lòng nên muốn đòi nợ?”

Bạch Xá bật cười, “Đương nhiên không phải … Nhưng mà ngày mai chỉ sợ sẽ có chuyện ồn ào.”

“Ngươi nói mấy lời đồn thôit sao?” Thạch Mai nhíu mày, “May mà Hồng Diệp với đại tẩu nàng ấy đi hết rồi, bằng không nhất định thương vong thảm trọng, đám người kia thật quá đáng.”



Đêm đó, hai người tìm một chỗ bằng phẳng trong rừng nghỉ ngơi, Bạch Xá nhắm mắt dưỡng thần, Thạch Mai dựa vào hắn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Có thể là do ngủ không thoải mái, Thạch Mai mơ một giấc mơ rất hãi hùng —— nàng mơ thấy mình thành thân cùng Bạch Xá, nhưng ngay trong đêm thành thân ấy, nàng lại trở về ngôi nhà cũ của mình, đi ra từ căn từ đường đổ nát, bên cạnh không có Bạch Xá, không có Hồng Diệp hay Toản Nguyệt, chỉ có người cha không thương nàng với mấy tỉ tỉ không hoà thuận, cha còn ép nàng lấy một người xa lạ, người nọ quá xấu, quá xấu.

“Mai Tử? Tiểu Mai?” Bạch Xá lay Thạch Mai tỉnh.

Mai Tử mở mắt ra, nắng chiếu rực rỡ, Bạch Xá lo lắng nhìn nàng, “Làm sao vậy?”

“Ừ?” Thạch Mai giờ mới hiểu mình gặp ác mộng, lấy tay dụi mắt, lại chạm phải một mảnh ướt nhẹp.

Bạch Xá dùng tay áo giúp nàng lau nước mắt trên mặt, “Ngươi khóc từ lúc hừng đông rồi, khóc một lúc lâu, mơ thấy gì mà đau khổ như vậy?”

Mai Tử xoa mắt, hàm hồ nói, “Không… Chỉ gặp phải giấc mơ rất đáng sợ thôi.”, sau đó dựa vào lòng Bạch Xá thở dài —— dọa chết người!

Bạch Xá mở vỉ hấp, bên trong có cơm nóng hầm hập, “Có đói bụng không?”

“Lấy đâu ra thế?”, Mai Tử ngạc nhiên.

“Huynh đệ Quỷ Đao Môn đưa tới lúc sáng.” Bạch Xá lại lấy một cái khăn sạch từ trong bồn gỗ ra đưa cho Thạch Mai rửa mặt, “Từ sáng ta đã phái người đi hỏi thăm tình hình, quả nhiên lời đồn bay khắp bốn phương tám hướng.”

“Nói cái gì? Có người ám sát ngươi sao?” Thạch Mai căm giận nói, “Đám người giang hồ hiện tại chắc cũng biết hết thảy đều do người mưu hại ngươi rồi!”

“Hoàn toàn ngược lại!” Bạch Xá nói một câu ngoài dự đoán của Thạch Mai, “Giang hồ đồn rằng ta chạy án, giết sạch người nhà Hồng Diệp rồi bắt cóc công chúa.”

“Vô liêm sỉ!” Thạch Mai tức giận đứng bật dậy, lúc này mới phát hiện chân tê rần, xoa chân rồi ngồi trở lại, Bạch Xá giúp nàng xoa bóp.

“Ai dám đổi trắng thay đen bẻ cong sự thật như thế?!” Thạch Mai càng nghĩ càng giận.

“Việc này có khả năng liên quan đến Đoan gia.” Bạch Xá nhìn bản đồ địa hình, không yên lòng nói, “Nghe nói Đoan gia đã tố cáo ta trước anh hùng đại hội, chuẩn bị ba ngày sau liền mời dự họp, hơn nữa địa điểm sửa lại ở phụ cận kinh thành. Hơn nữa không phải ta lừa gạt ngươi sao, phỏng chừng quá vài ngày nữa sẽ có lệnh truy nã ta!”

“Này…” Thạch Mai nói gấp, “Như vậy đi, ta viết thư cho hoàng thái hậu bảo người chiêu cáo thiên hạ ta tự nguyện đi theo ngươi, ngươi là của ta… Ừ.”

“Ta là gì của ngươi?” Bạch Xá còn có tâm tình chọc Thạch Mai, “Phò mã à?”

“Ngươi đứng đắn chút đi, có người đang hủy danh dự của ngươi, muốn dồn ngươi vào chỗ chết đấy, ngươi còn có tâm tư ở đây nói giỡn?!” Thạch Mai nói chưa xong đã bị Bạch Xá nhét đồ ăn vào mồm, “Đừng động, giờ không cần làm gì cả. Ăn xong thì lậo tức truyền lời cho lão bà thụ, sau đó mau chóng trở lại kinh thành nghĩ đối sách.”

“Trên đường liệu có người phục kích không nhỉ?” Thạch Mai lo lắng, “Hay mình giả trang đi?”

“Không cần.” Bạch Xá cười thần bí, “Ngươi xem không phải hôm qua chẳng có ai đuổi theo chúng ta sao?”

“Như thế.” Thạch Mai đấm đấm lên cần cổ đau nhức, “Ta còn tưởng rằng những người đó muốn giết chúng ta chứ.”

“Dõ đường quả thực có người muốn giết chúng ta, thế nhưng cũng có người muốn giúp chùn ta.” Bạch Xá cười lạnh một tiếng, “Có người muốn ta mau chết để chịu tội thay chúng, có người lại hu vọng ta sống tốt giúp chúng hoàn thành kế hoạch.”

“Bọn chúng vì bản thân tư dục, dựa vào đâu đều lợi dụng ngươi làm?” Thạch Mai không cam lòng, “Ngươi lại chẳng làm sai cái gì, mấy kẻ giang hồ này thật sự là quá vô lý!”

“Không vô lý sẽ không gọi là người giang hồ.” Bạch Xá cười sờ mặt Thạch Mai, “Không sợ, cái này gọi là duyên phận ý trời, không có chúng làm sao ta gặp được ngươi, ta mừng còn không kịp ấy.”

Mai Tử nghe xong những lời này liền cảm thấy rất vui vẻ.