Diệp Son và Thạch Mai hai người thay nhau nói, dù không thể xoay chuyển càn khôn nhưng ít ra cũng lớn tiếng doạ người, đám giang hồ vốn đang nóng máu lại bị hai nha đầu nói nhiều nói dai nên cũng xẹp mất cơn tức, tỉnh táo lại không ít.
Phó Dĩnh nghe Diệp Son nói xong liền cảm thấy mỗi câu đều đâm trúng tâm tư của mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng. Diệp Son biết võ công, nghĩ thầm ngươi trừng ta thì ta trừng ngươi, sau đó trợn mắt nhìn qua.
Bạch Xá nhìn giang hồ quần hùng trước mắt, trên mặt vẫn không biểu tình, lạnh lùng nói, “Cả tối hôm qua ta đều ở khách điếm chưa từng tới Đoan gia, tin hay không tuỳ các ngươi.”
Chúng nhân giang hồ phần lớn chưa tiếp xúc nhiều với Bạch Xá, thường thường chỉ nghe mấy chuyện trên giang hồ, nghe hắn ít lộ diện thế nào, hơn nữa nghe nói hắn là người quái gở, không thích cùng người lui tới, luôn luôn thần bí. Nhưng mà Quỷ Đao Môn có thế lực to lớn không phải chỗ người bình thường dám khiêu khích, lần này mọi người dám đến cũng là vì có Phó Tứ và Đoan Nghiễn bảo kê.
Còn có cái gọi là dân không đấu với quan, hương phấn nương nương này thân phận tôn quý nhưng lại nói thẳng Bạch Xá là phò mã của nàng, mang kim bài miễn tử trên người, ai cũng không động chạm nổi hắn.
“Đoan huynh, Bạch trang chủ nói cũng có lý.” Phó Tứ mau chóng sửa miệng nói công đạo, “Nếu đã biết có người mạo danh giả trang vậy càng không thể xúc động, nếu không dễ dàng đả thương người tốt.”
Thạch Mai nghe xong quay đầu nhìn Bạch Xá, giống như hỏi —— như vậy được chứ?
Bạch Xá bất động thanh sắc, cũng không biết là nghe thấy hay không nghe thấy.
Đoan Nghiễn nghĩ một lát, hỏi, “Phó huynh có cao kiến gì?”
“Không bằng như vậy, chúng ta cho Bạch trang chủ chút thời gian, để hắn điều tra rõ chân tướng, thế nào?”
Thạch Mai âm thầm tính toán, nếu gã kia trốn mất không thấy người, mà Bạch Xá đến thời hạn lại không bắt được gã, như vậy chẳng phải càng hỏng bét.
Tần Điệp cười lạnh một tiếng, “Phó công tử, ngươi cũng nói đối phương giả làm ta giết người, mục đích có lẽ chính là vu oan, nay mục đích đã đạt được tất sẽ trốn đi… Biển người mờ mịt, ta đi đâu tìm?”
Phó Tứ nghe xong cũng lo lắng, bộ dạng chuyện không liên quan mình hỏi Đoan Nghiễn, “Nhị trang chủ nói cũng không phải không có đạo lý, Đoan huynh cảm thấy thế nào? Lúc này phải làm sao cho phải?”
Đoan Nghiễn trầm mặc một lúc rốt cục mở miệng, “Như vậy đi, mười ngày sau, ta sẽ mời võ lâm đồng đạo và các vị tiền bối tới tham gia lễ kế thừa gia nghiệp của ta. Đến lúc đó ta hy vọng Bạch trang chủ cũng có thể đến, cho ta và các vị giang hồ ở đây một cái công đạo. Hi vọng Bạch trang chủ mang theo hung phạm giả trang ngươi đến, thay cha ta báo thù cũng đòi lại danh dự cho Quỷ Đao Môn… Chúng ta mười ngày sau gặp lại.”
Nói xong Đoan Nghiễn xoay người phất tay với mọi người, rời đi.
Phó Tứ cũng không ở lại, chắp tay với Bạch Xá rồi bỏ đi.
Nhân mã đều đi xa, Diệp Son nhẹ nhàng thở ra, “Thật là… Sao tai hoạ cứ đổ xuống rầm rầm thế, đã rời khỏi kinh thành rồi còn bám theo, cuối cùng chẳng biết hắn có thâm thù đại hận với Quỷ Đao Môn các ngươi cỡ nào nữa.”
“Chắc chắn không phải là người nọ.” Bạch Xá lắc đầu.
“Sao ngươi biết?” Tần Điệp buồn bực.
“Lần trước gã so chiêu với ta bị trọng thương, đến giờ chưa thể khỏi hẳn được, Đoan lão gia tử cũng không phải lão nhân tay trói gà không chặt, hơn nữa Đoan gia thủ vệ sâm ngặt, có thể thành công lẻn vào rồi giết người đào tẩu … Không thể nào là người đang bị trọng thương.”
“Thế sao trước khi chết Đoan lão gia lại kêu tên ngươi?” Thạch Mai không rõ, cũng may còn có mười ngày để điều tra chân tướng… Nhưng bây giờ mọi người còn phải tới Quỷ Hồ Lâm báo tin rồi trở lại núi Đại Vũ tìm ngọc Phật, đi đường cũng tốn khoảng mười ngày, cố lắm cũng không làm kịp.
“Bằng không chúng ta rời ngày đi tìm ngọc Phật lại đi?” Diệp Son đưa ra chủ ý, “Chúng ta bắt tên giả mạo trước rồi tính.”
“Không tốt lắm đâu…” Tần Điệp nhảy lên ngựa, “Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn rồi mới có thể đưa ra kết luận.”
Sau đó chị dâu của Diệp Son sắp xếp cho mọi người một gian phòng nhỏ để ngồi bàn bạc.
Diệp Son đang muốn ngồi, mông còn chưa kịp ịn vào ghế đã bị Tần Điệp lôi dậy, “Bạch Xá, các ngươi cứ nghĩ đi, chúng ta ra ngoài thăm dò tin tức.”
“Ngươi làm sao thế?” Diệp Son bị Tần Điệp lôi ra khỏi phòng, nhanh chóng phất tay, còn ra sức kỳ lên cổ tay như dính con rệp, “Thật đáng ghét, đừng động tay động chân.”
“Ngươi chẳng có mắt nhìn người gì cả.” Tần Điệp lắc đầu, “Không nghe vừa rồi Tiểu Mai Tử nói phò mã sao, phò mã đấy! Hai người cũng không nói rõ ràng.”
“Tiểu Mai Tử là tùy cơ ứng biến!” Diệp Son còn muốn đi vào lại bị Tần Điệp ngăn lại, “Này, hiện tại không cho phép ngươi vào! Đi, hai ta đi dò án tử đi.”
“Làm thế nào…” Diệp Son đi theo hắn ra cửa lớn, “Chẳng lẽ xông ra đường tìm gã áo trắng?”
Tần Điệp ngẩn người, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Diệp Son, “Con ranh lừa đảo ngươi cũng thông minh đấy.”
Diệp Son nghĩ rằng Tần Điệp trêu mình, chẳng ngờ Tần Điệp vỗ tay một cái rồi kích động chạy đi, Diệp Son chẳng hiểu gì đành phải đuổi theo, “Đợi ta với! Này!”
Chờ hai người chạy xa, có hai người lộ mặt khỏi rừng cây.
“Ca, ngươi thật sự phải làm thế sao?”
“Ừ, lần này là cơ hội tốt nhất, ta không thể bỏ qua, ngươi cứ làm theo sự sắp xếp đi.”
“Vâng!”
…
Diệp Son và Tần Điệp đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Thạch Mai và Bạch Xá.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Thạch Mai một lòng một dạ giúp Bạch Xá nghĩ xem ai muốn hãm hại hắn và phương pháp nào có thể rửa sạch oan khuất cho hắn, thế mà Bạch Xá chỉ nâng cằm, ngẩn người nhìn Thạch Mai.
“Ôi.” Thạch Mai hỏi Bạch Xá, “Ngươi nói xem chuyện lần này có liên quan đến Phó Tứ không?”
Bạch Xá không nhúc nhích, vẫn ngơ ngác nhìn Thạch Mai.
“Này.” Mai Tử thấy hắn thất thần liền lay tay áo hắn.
Bạch Xá đột nhiên nói, “Vừa rồi ngươi bảo ta là phò mã của ngươi?”
Thạch Mai ngẩn người, nhanh chóng đỏ bừng mặt, “Cái kia là tùy cơ ứng biến.”
Bạch Xá nhướn mày, “Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa?”
Thạch Mai hít vào một hơi, thiếu chút nữa đứng lên, “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai bội tình bạc nghĩa… Ngươi?!”
“Ngươi nói trước mặt mọi người rằng ta là phò mã của ngươi, danh tiết của ta bị ngươi hủy hoại cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm, chúng ta nói chuyện thành thân đi, ví dụ như chọn ngày… Ngày mai thế nào? Ngày mai là ngày hoàng đạo đấy.” Bạch Xá ngay từ đầu đã chẳng có tâm tư nghĩ tra án mạng của Đoan lão gia mà chỉ một lòng nghĩ đến chuyện thành thân.
“Sao có thể nhanh như vậy.” Thạch Mai đỏ dừ cả mặt, “Chuyện thế này phải thương lượng một chút.”
“Gạo đã nấu thành cơm rồi còn thương lượng cái gì?” Bạch Xá chau mày, “Hay ngươi ăn xong rồi muốn phủi tay?”
“Ta nào có ăn!” Thạch Mai nóng nảy.
Bạch Xá lại lạnh nhạt, “Bây giờ muốn ăn không?”
Thạch Mai trừng mắt nhìn hắn, Bạch Xá nhếch miệng, kéo tay nàng, “Ngươi sẽ ăn chứ? Ta dạy ngươi nhé?”
“Ta không thèm!” Thạch Mai nhanh chóng đứng lên, nhìn hắn như hổ rình mồi, “Ngươi đừng xằng bậy nhé, ta không đáp ứng đâu.”
Bạch Xá thở dài, “Ngươi khó hiểu thế, chẳng sợ người trong thiên hạ hiểu lầm thì tại sao lại sợ thành thân với ta?”
“Không phải không chịu.” Thạch Mai nói, “Ngươi ngẫm lại xem hiện tại là lúc nào, phải giải quyết xong án oan của ngươi mới có thể thành thân! Bằng không lúc này lòng người hoảng sợ có chỗ nào có thể làm việc vui? Chuyện vui cả đời chỉ có một lần, ta muốn làm thật chu toàn…”
Thạch Mai nói xong liền nhỏ giọng, trên mặt Bạch Xá hiện ra nụ cười, “Hoá ra là như vậy, không sao, ta có thể chờ, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Thạch Mai nghiêm mặt nhìn Bạch Xá đã đi tới bên cạnh.
“Ngươi rất ranh mãnh, vì tránh cho ngươi về sau lật lọng, ta cảm thấy phải đặt cọc trước đã!” Bạch Xá nói xong, ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc Thạch Mai ra sau tai, “Ngươi nói xem?”
Thạch Mai vừa nghe phải đặt cọc liền tò mò, “Ngươi muốn đặt cọc cái gì?” Lòng nghĩ chắc không phải đưa vật gia truyền chứ?
Bạch Xá quả thật không nói hai lời liền ôm lấy nàng đi về phía giường.
“Ê, ngươi làm gì?!” Mai Tử nhanh chóng giãy dụa nhéo tay hắn.
“Hạ quyết định!” Bạch Xá nói.
“Ngươi…” Thạch Mai tức giận đến đỏ bừng mặt, giãy dụa xuống dưới liền đạp lên ống chân Bạch Xá, “Ngươi dám!”
Bạch Xá mờ mịt nhìn nàng, “Làm thì làm, có gì mà bảo ta dám hay không? Ta giết người đều dám đời này còn chưa sợ qua cái gì, loại chuyện này làm sao có thể không dám?”
Thạch Mai há miệng thở dốc không nói được câu gì, làm cho tên ngốc kia vui vẻ, “Không được, loại chuyện này thành thân rồi mới có thểlàm!”
Bạch Xá nhìn chằm chằm vào nàng, còn thật sự hỏi, “Chuyện gì cơ?”
“Chuyện ngươi vừa rồi muốn làm.” Thạch Mai thấy mặt nóng rát, “Nữ nhi nhà người ta phải giữ mình trong sạch, ngươi cũng tự hiểu!”
Trên mặt Bạch Xá ý cười càng đậm, cúi đầu ghé qua, ngửi ngửi Thạch Mai.
Thạch Mai đỏ mặt đến tận cổ, Bạch Xá sao lại trở nên lưu manh rồi, hay là uống nhầm thuốc gì?
“Tần Điệp vừa nói với ta.” Bạch Xá niết cằm Thạch Mai, hôn lên khoé miệng nàng, giải thích, “Giờ ta có thể yên tâm lớn mật đùa giỡn ngươi bởi vì trong lòng ngươi có ta.”
Thạch Mai hung dữ đá vào chân Bạch Xá, giỡn cái gì vậy?
Bạch Xá ôm chầm Mai Tử, chẳng dùng lực mấy, bởi vì Tần Điệp đã dặn hắn—— những lúc thế nào, muốn làm cái gì cũng có thể làm, nhưng nếu Tiểu Mai Tử phản kháng thì trăm ngàn lần không thể bắt nàng, nếu như nàng mơ màng, phải tiến lên!
Quả nhiên Mai Tử chưa chuẩn bị tâm lý gì hết, để Bạch Xá ôm hôn vài cái, cảm thấy ót mình toàn nước, mắc cỡ muốn chết!
“Ôi…” Trong phòng tình ý đang nồng đậm, Bạch Xá lại thở dài, “Đáng tiếc, có người quấy rầy.”
Thạch Mai sửng sốt, chợt nghe ngoài cửa có người cao giọng nói chuyện, “Bạch huynh, quấy rầy.”
Mai Tử ‘Á’ một tiếng liền nhảy ra khỏi lòng Bạch Xá, Bạch Xá nhíu mày bắt lại.
Thạch Mai vừa giãy dụa vừa nghĩ lúc này xong rồi! Không biết người nọ đã đứng nghe bao lâu, vừa rồi có nghe được gì không? Ai nha, chết mất.
Bạch Xá túm nàng ngồi xuống, rót hai chén trà, nói với người ngoài cửa, “Vào đi, biết trước ngươi sẽ đến mà.”
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra, có người chậm rãi đi vào.
Thạch Mai nhìn qua, trong lòng kinh ngạc —— sao có thể là hắn?