Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 49: Yêu hận tình cừu, tâm phiền ý loạn




Bạch Xá nhà mình hôn xong cũng không chịu buông tay, giống như muốn hôn thêm cái nữa, Thạch Mai trừng mắt nhìn hắn, chỉ thấy đáy mắt hắn tràn ngập ý cười, theo bản năng muốn đẩy hắn ra ngoài. Bạch Xá không miễn cưỡng, ôm một chút rồi ngoan ngoãn buông ra.

“Ừ…” Bà lão càng xem càng vừa lòng, nói, “Ối chà chà, xem mấy đứa trẻ xinh đẹp hôn nhau thích quá, xem xong bà già như ta cũng trẻ lại không ít tuổi rồi.”

“Ngươi xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì chỉ cho chúng ta biết chỗ tìm ngọc Phật đi.” Thạch Mai nói.

“Không dễ như vậy đâu.” Bà lão nghĩ rồi run rẩy đi tới, nói, “Ta ấy mà, có kẻ thù, các ngươi mang ả tới cho ta ta sẽ nói cho các ngươi!”

Thạch Mai chau mày, “Mang kẻ thù của ngươi đến thì ngươi muốn làm gì?”

“Ta sẽ móc tâm can tì phế của ả sau đó phơi lên, lột da rút gân, bẻ gãy cổ ả, băm thịt rồi hầm lên thành một nồi canh thập toàn đại bổ uống… Ha ha ha.”

Thạch Mai nghe xong toàn thân nổi đầy da gà, nghĩ thầm, này mới là oán phụ đấy.

“Thế nào?” Bà lão lạnh lùng cười, “Việc này cũng chẳng khó, tìm ả rồi nói ta ở chỗ này, tự ả sẽ tới. Sau đó à, ta muốn ngươi…” Bà lão, chỉ vào Bạch Xá, “Giúp ta phế đi võ công ả!”

Bạch Xá từ chối cho ý kiến, nhìn Thạch Mai.

Thạch Mai lắc đầu —— không được thương thiên hại lí.

“Nha đầu.” Bà lão như nhìn ra tâm tư của Thạch Mai, chỉ vào Bạch Xá, hỏi nàng, “Nam nhân này được không?”

Thạch Mai đỏ bừng mặt, lại nữa!

“Ta cũng từng có thời tuổi trẻ, nam nhân như vậy trên đời này quá ít, ngươi biết có biết bao nhiêu nữ nhân liều tính mạng muốn cướp lấy không?” Bà lão thở dài, “Nếu có một ngày, có người cướp hắn, lại ném ngươi vào rừng già làm thức ăn cho dã thú, khiến ngươi người không ra người quỷ không quỷ, thanh xuân trôi qua giờ bừa già vừa xấu, giống như con chuột sống trong rãnh ngầm, nhìn mình già đi từng ngày… Ngươi có hận không, hử?!”

Thạch Mai chau mày, kẻ thù của bà lão này cướp nam nhân của bà, sau đó vứt bà ở chỗ này tự sinh tự diệt? Khó trách lại thống hận như vậy.

“Ả hẳn đang ở Quỷ Hồ Lâm, đường đến đó rất nguy hiểm nhưng với ngươi chắc chẳng nhằm nhò.” Bà lão nhìn Bạch Xá, mỉm cười, “Chuyện các ngươi phải làm rất đơn giản, chỉ cần hét lên ở Quỷ Hồ Lâm, ‘Lão yêu, muốn giải dược không? Kẻ thù của ngươi còn đang ở núi Đại Vũ chờ ngươi đấy!’ Ả tự nhiên sẽ tới.”

Thạch Mai nghe xong liền giật mình —— lại là vùng Kiềm Quý sao?

“Ngươi không tin ta cũng được, không ngại thì cứ đi trước tìm đi, ” Bà lão tự đắc nhìn Bạch Xá, “Chỗ giấu ngọc Phật không dễ gì tìm được, cho dù ngươi lật cả núi Đại Vũ này lên cũng chẳng tìm thấy đâu. Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành tâm nguyện, ta sẽ nói cho ngươi chỗ tìm! Nhưng phải nhanh lên nhé, ta nhiều tuổi rồi không sống được bao lâu, chẳng may ta chết thì đại phú quý năm đó cũng phải theo ta xuống nấm mồ, đáng tiếc biết bao.”

Bạch Xá trầm mặc một lát rồi kéo Thạch Mai đi.

“Ngươi đáp ứng hay không đáp ứng thế?!” Bà lão đuổi theo từng bước.

Bạch Xá quay đầu nhìn bà ta một cái, “Ta không thích bị uy hiếp.”

Bà lão sửng sốt.

Chỉ thấy Bạch Xá vẫn lạnh nhạt như cũ, “Ta có thể giúp ngươi truyền lời, bất quá chuyện phế võ công ta không làm, các ngươi tự mình so chiêu đi.”

“Ngươi dám đặt điều kiện với ta? Ngươi không muốn ngọc Phật nữa đúng không?!” Bộ mặt bà lão dữ tợn, Thạch Mai cảm thấy người này rất dễ nổi nóng.

Bạch Xá cười, “Ta vốn không muốn ngọc Phật, nếu ngọc Phật thật sự khó tìm như vậy thì đúng là chuyện tốt. Hơn nữa, là ngươi cầu ta mới đúng chứ? Bởi vì ngươi không thể rời khỏi động cây này.”

“Ngươi…” Bà lão kinh hãi nhìn Bạch Xá, “Ranh con, khôn khéo đấy!”

Bạch Xá nhếch môi, “Có đồng ý hay không tự ngươi quyết định.”



“Được!” Bà lão hít sâu một hơi, “Ngươi đi truyền lời, chuyện khác tự ta lo.”

Bạch Xá gật đầu, kéo Thạch Mai nhảy ra khỏi huyệt động trở về mặt đất.

Khu rừng vẫn tối mù mịt.

“Tại sao lại nói bà ta không thể rời khỏi động cây?” Thạch Mai không rõ.

Bạch Xá quay đầu nhìn khỏa đại thụ phía sau, “Nếu ta đoán không nhầm thì cái cây này là thụ quan hiếm thấy.”

“Thụ quan?” Từ này Thạch Mai chưa từng nghe qua, “Là cái gì?”

“Biết gỗ gì đáng giá nhất không?” Bạch Xá hỏi.

“À.” Thạch Mai nghiên cứu không ít về vấn đề này, “Gỗ trầm, gỗ đàn, gỗ lim đều là những loại gỗ đáng giá từ ngàn năm nay.”

“Những thứ đó đều là thượng phẩm để làm quan tài.”

“Đúng thế.” Thạch Mai gật đầu, “Loại giõ này chống phân huỷ, đặt thi thể vào. Qua trăm ngàn năm cũng sẽ còn nguyên như lúc ban đầu… Nhưng thực sự thần kỳ như vậy sao?”

“Phần lớn thì cũng có công hiệu.” Bạch Xá chỉ vào cây cao trước mắt, “Nhưng nếu dùng để làm quan tài, loại gỗ cây tốt nhất… Là cây quan tài.”

“Cây quan tài?” Thạch Mai không hiểu mấy.

“Ta nghe sư phụ nói, cây quan tài này trăm năm khó gặp, bình thường thụ linh phải đến hơn ngàn năm. Loại cây này rất đặc biệt, người chết được đặt trong cây sẽ có khả năng sống lại.”

“Cái gì?” Thạch Mai liên tục lắc đầu, “Người chết còn có thể sống lại sao? Không thể nào!”

“Ta chỉ nghe nói, nói là người chết có thể thừa kế tinh hoa của cây, sau đó cây và người trở thành một bộ phận gắn bó, cho nên cho dù sống lại cũng phải ở trong cây, nếu đi ra sẽ chết rất nhanh.”

“Còn có chuyện này cơ à?”

Thạch Mai nghe rất nhập thần, không chú ý dưới chân có chỗ lõm xuống, trượt một cái té ngã.

Xoa cái mông bị ngã đau, Thạch Mai ngẩng đầu, Bạch Xá ngồi xổm xuống cạnh nàng, “Đau không?”

“Ta bế ngươi.” Thạch Mai muốn đứng lên, Bạch Xá đã ôm lấy nàng.

“Ta tự đi được mà.” Thạch Mai nhìn phía trước tối đen như mực cộng thêm mặt đất khúc khuỷu gập ghềnh, kỳ thật bàn chân đã hơi đau.

“Ban đêm ở đây có rất nhiều xà trùng, ngươi muốn tự đi nữa không?” Bạch Xá hỏi nàng.

“Vậy… Ngươi bế ta đi.” Thạch Mai cười, vui vẻ để Bạch Xá ôm ra khỏi cánh rừng.

“Đi đâu bây giờ?” Thạch Mai hỏi, “Tiếp tục tìm ở núi Đại Vũ hay là đi Kiềm Trung tìm kẻ thù của bà quỷ?”

“Ta cảm thấy khả năng tìm được ngọc Phật không lớn, nơi này phức tạp hơn so với tưởng tượng nhiều. Không bằng như vậy đi, chúng ta ra bờ sông nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hừng đông sẽ đi tìm. Nếu không thấy, vậy liền tới Kiềm Trung truyền lời, ta cũng muốn giúp hai người họ phân rõ ân oán.”

“Ừ, ta cũng vậy…” Thạch Mai nghe xong, giương mắt nhìn Bạch Xá.

“Thế nào?”

“Ngươi một mình đi Kiềm Trung hả?” Thạch Mai hỏi.

“Có khi mang theo Tần Điệp.”

“Ta đi cùng với được không?”

Bạch Xá sửng sốt, “Ngươi cũng đi? Cùng ta xa nhà?”

“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.

Bạch Xá nhướn mày, “Tốt lắm, ta không mang Tần Điệp nữa.”

Thạch Mai đưa tay xoa cằm.

Lúc này chợt có tiếng thở dài, “Ối giời ơi… Cái gì gọi là ‘gặp sắc quên nghĩa’, này chứ đâu.”

Thạch Mai cả kinh, Tần Điệp đã đáp xuống bên cạnh bọn họ…

“Chuyện kia thế nào rồi?” Bạch Xá hỏi.

Tần Điệp lấy bao diêm bắt đầu châm lửa, “Ta giấu Quan Lạc Thiên đi rồi, sắp tới sẽ không gây chuyện nữa, đang nằm dưỡng bệnh.”

Bạch Xá gật đầu, tìm chỗ sạch sẽ đặt Thạch Mai xuống, “Đám Phó Tứ thế nào rồi?”

“A, may là ngươi không đi.” Tần Điệp trêu chọc nói, “Đám người kia cứ thích ra vẻ, ta xem xong mà muốn ói.”

“Bọn họ thảo luận cái gì vậy?” Thạch Mai nhíu mày.

“Phó Tứ hình như biết Quan Lạc Thiên không dám tới cho nên rất kiêu ngạo. Hiện tại võ lâm quần hùng đều cảm thấy Quan Lạc Thiên sợ hắn, mà ngươi lại sợ Quan Lạc Thiên, cho nên bây giờ hắn thành trụ cột võ lâm.” Tần Điệp khinh thường, “Nay người giang hồ tụ tập ở kinh thành càng ngày càng nhiều, phần lớn là đến vì hắn, muốn cùng hắn bắt Quan Lạc Thiên để giành danh lợi. Tâm tư Phó Tứ rất lớn, phỏng chừng muốn đem Phó gia trở thành bang phái đệ nhất thiên hạ.”

Bạch Xá nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ gì, “Đúng rồi… Phó Tứ vẫn ở đó chưa từng rời đi sao?”

“Trên đường có rời đi một lần.” Tần Điệp nhớ lại, “Không vượt qua một chén trà nhỏ, phỏng chừng đi nhà xí.”

Bạch Xá nhíu mày, cúi đầu không nói, giống như suy nghĩ cái gì.

Tần Điệp cũng không quấy rầy hắn, đến bên cạnh Thạch Mai, vén tay áo lên cho Thạch Mai xem, “Này, ngươi nhìn đi!”

Thạch Mai khó hiểu, cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên cánh tay Tần Điệp có vết tím bầm hình bàn tay, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng có thể thấy được là bị thương.

Bạch Xá buồn bực, “Ngươi gặp phải cao thủ nào mà bị thương thành như vậy thế?”

“Không phải cao thủ mà là nữ nhân!” Tần Điệp lập tức kích động, mách lẻo với Thạch Mai, “Là Diệp Son ở cửa hàng hương của ngươi ấy, ta tốt bụng bắt mèo giúp nàng, nàng lại nói ta trộm mèo, ta sợ nàng ngã nên mới đỡ nàng, nàng lại nói ta lợi dụng sờ mông nàng, thật là oan cho ta quá, ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng bị ai đánh.”

Thạch Mai nghe xong liền vui vẻ, hỏi, “Ngươi không đánh trả sao?!”

Tần Điệp bĩu môi, “Làm sao ta có thể so đo tính toán với một nữ nhân?”

Bạch Xá nghe xong, nghĩ một lát rồi hỏi, “Nàng có mắng chửi ngươi không?”

“Có, rất hung!”

“Thế nàng có đánh ngươi không?”

“Chứng cớ còn đây này!”, Tần Điệp chìa tay ra.

Bạch Xá vỗ lên bả vai Tần Điệp, “Chúc mừng, ngươi thành công rồi.”

“Hở?”

“Chính ngươi nói mà, đánh ngươi chửi ngươi chứng tỏ để ý đến ngươi.”

Tần Điệp há hốc miệng, bộ dạng thật sự khiến người ta hả hê.

Thạch Mai che miệng chạy đến chỗ lửa trại sưởi ấm.

“Đúng rồi.” Bạch Xá nói với Tần Điệp, “Ngươi giúp ta đi thám thính một chuyện.”

“Ừ?”

Bạch Xá ghé lại, cúi đầu nói vào tai Tần Điệp.

Tần Điệp sửng sốt, tròn mắt nhìn hắn, “Ngươi… Nói giỡn sao?”

Bạch Xá lắc đầu.

“Làm sao có thể?!” Tần Điệp nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc thấy rõ, bộ dáng có chút hung tợn.

Thạch Mai tưởng hắn và Bạch Xá cãi nhau, ngẩng đầu nhìn.

“Ta không tin.” Tần Điệp lắc đầu, “Ngươi chắc chắn?”

Bạch Xá nhún vai, “Ta cũng chỉ nghi ngờ, nếu ngươi cùn nghi ngờ thì giúp ta điều tra đi, ta cũng không hy vọng là thật.”

“Được.” Tần Điệp xoay người bỏ đi, nghĩ cái gì lại quay lại hỏi Thạch Mai, “Đúng rồi Tiểu Mai Tử.”

Thạch Mai nhìn hắn.

“Diệp Son kia có nhược điểm gì không?”

“Nhược điểm gì?”, Thạch Mai chớp mắt.

“Giống như sợ rắn, không ăn thịt mỡ, hoặc là thích đồ linh tinh gì đó?!” Tần Điệp híp mắt hỏi.

“Ngươi hỏi làn gì?” Thạch Mai nhíu mày nhìn hắn, “Diệp Son là chị em tốt của ta, ngươi không được bắt nạt nàng!”

“Ta không bắt nạt nàng, nhưng mà nha đầu này nếu không giáo huấn một chút phỏng chừng sẽ coi trời bằng vung!” Tần Điệp còn hảo tâm nói, “Ta muốn tốt cho nàng!”

Thạch Mai nghĩ một lát rồi nói, “Nhược điểm thì ta không nói cho ngươi, nhưng nếu ngươi đưa tiền cho nàng, nàng nhất định sẽ rất vui.”

“?” Tần Điệp nhíu mày, “Đưa tiền? Châu báu trang sức sao?”

“Ồ không ~” Thạch Mai lắc đầu, “Chính là tiền đó, bạc trắng, Diệp Son thích nhất là để dành tiền, hàng tháng nàng đều đưa bạc cho huynh trưởng, còn để dành tiền cưới cho mình sau này.”

“…” Tần Điệp gật đầu.

Bạch Xá ngồi xuống, dùng nhánh cây cời lửa, nhìn Tần Điệp, “Nha đầu kia tâm địa đen tối, ngươi đừng chọc vào nàng.”

“Cái gì mà chọc vào.” Tần Điệp hỏi Thạch Mai, “Thế bây giờ chắc nàng để dành được không ít tiền nhỉ?”

“Ừ… Hẳn là không ít.” Thạch Mai nghĩ, “Nhưng mà đồ cưới nàng thích nhất vẫn là Kỳ Lân Lửa.”

“Ê…” Bạch Xá nhanh chóng cản nàng nhưng vẫn chậm mônt bước, Thạch Mai nói ra rồi.

“Cái gì?!” Tần Điệp đứng sững há hốc miệng nhìn Thạch Mai, “Kỳ Lân Lửa nào?”

Thạch Mai lúc này mới nhớ ra Bạch Xá nói Tần Điệp muốn có một con Kỳ Lân Lửa đến phát điên rồi, rao giá một vạn lượng hắn cũng đồng ý mua.

“Kỳ Lân Lửa gì thế?” Tần Điệp hỏi Bạch Xá, “Có phải là thật không? Trong hàng hương có Kỳ Lân Lửa?”

“Ngươi không được làm bừa!” Thạch Mai sốt ruột, “Đó là đồ cưới bảo bối của Diệp Son, còn nữa, Kỳ Lân Lửa rất sợ người lạ, ngươi tới gần nhất định nó sẽ cắn ngươi!”

“Thực sự là Kỳ Lân Lửa?!” Tần Điệp mừng như điên không nghe lọt được lời nào khác, xoay người bỏ chạy.

“Này!” Thạch Mai thấy hắn chạy liền nhanh chóng giữ lấy Bạch Xá, “Có khi nào hắn về thuổng ngựa của Diệp Son không?”

“Ừ.”, Bạch Xá xoa cằm, “Có thể lắm!”

“Xong rồi.” Thạch Mai dậm chân, “Diệp Son chắc chắn sẽ vác đao đi giết hắn.”

Bạch Xá cười, “Thế không phải càng thành công sao?”

Thạch Mai lé mắt nhìn Bạch Xá, túm lấy mặt hắn, “Ai nói với ngươi bị đánh thì thành công?! Để con gái cười dịu dàng với ngươi mới gọi là thành công!”

Bạch Xá nghe xong, áp tay lên bàn tay đang nâng mặt mình, Thạch Mai ngẩng đầu nhìn hắn, “Làm sao?”

Bạch Xá gài sợi tóc bị gió thổi bay của Thạch Mai ra sau tai, “Nữ nhân thật khó hiểu, Tần Điệp nói, các ngươi nói không cần không có nghĩa là không cần, lúc nói muốn cũng không có nghĩa là thực sự muốn.”

“Hả?” Thạch Mai khó hiểu.

Bạch Xá nhìn nàng, “Sau đó ngươi lại nói ngược lại với hắn, nhưng ngươi là nữ nhân hẳn là ngươi đúng.”

“Đúng vậy!” Thạch Mai gật đầu, “Loại chuyện này mà, nhất định phải thuận theo tự nhiên ngươi tình ta nguyện.”

“Ta tình nguyện mà.” Bạch Xá mặt không chút thay đổi gật đầu, Thạch Mai cả kinh —— nguy rồi, Bạch Xá có phải mệt quá nên thành ngu ngốc rồi?

“Vậy ngươi nói cho ta tiêu chuẩn đi.” Bạch Xá tới gần Thạch Mai, thấp giọng hỏi, “Như thế nào mới là đối xử dịu dàng, làm cho ta biết, đừng để ta nghĩ sai lại làm mấy chuyện ngươi không vui.”

Thạch Mai cảm thấy mình cũng sắp thành ngu ngốc rồi, giống như không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bạch Xá, “Làm như thế nào?”

Bạch Xá xoa cằm nàng, “Ví dụ như cười dịu dàng là thế nào, cười cho ta xem đi.”

Không rõ vì sao Thạch Mai lại sinh ra ảo giác, Bạch Xá dùng khuôn mặt tuấn tú lưu manh đùa giỡn mình, nói ra một câu cũng lưu manh không kém—— cười cho đại gia xem một cái nào~

Nghĩ đến đây liền thấy tức giận, Thạch Mai đạp hắn một cước, “Đừng nháo!”

Bạch Xá nhăn mày, sáp tới gần, “Ta hiểu rồi, hoá ra cái này là đối xử dịu dàng… Xem ra ngày thường ngươi rất dịu dàng với ta đó.”

“Ơ… Không phải.” Thạch Mai cảm thấy mình rơi vào bẫy rồi.

Hơi thở nóng rực của Bạch Xá phả bên tai, chỉ nghe người nọ thấp giọng hỏi, “Ngươi, gả cho ta được không?”



Lại nhìn Thạch Mai, toàn thân nàng cứng ngắc nhìn chằm chằm Bạch Xá.

Bạch Xá thấy nàng trợn tròn mắt, vừa định đi lên, đột nhiên Thạch Mai che lỗ tai lại, sau đó…

“A!!!!” Một tiếng hét thảm.

Bạch Xá bị nàng làm cho hoảng sợ, nhưng Thạch Mai còn hoảng sợ hơn.

Đồng thời, huynh đệ của Quỷ Đao Môn mai phục tứ phía nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, ai ngờ chỉ thấy Bạch Xá ôm Thạch Mai, còn Thạch Mai ôm đầu hét lên.

Chúng huynh đệ nhìn nhau… Trong lòng nghĩ trang chủ nhà mình nhịn không được chuẩn bị Bá vương ngạnh thượng cung sao? Nơi này được đấy!

Bạch Xá thở dài, đỡ trán ngồi xuống, hỏi Thạch Mai, “Vừa rồi là ngươi dịu dàng, ta thành công đúng không?”

Thạch Mai ngồi xuống, bịt lỗ tai đỏ bừng, lắc đầu, “Không biết!”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào?”

“Không biết.”

“Ngươi là ai?”

“Không biết!”

Bạch Xá xoa mi tâm, nhìn Thạch Mai, “Ngủ đi, ngươi cũng mệt rồi.”

Thạch Mai nhanh chóng cuộn mình vào cái thảm nằm ngủ.

Bạch Xá sợ nàng lạnh, kéo nàng vào lòng, nàng không giãy dụa thế nhưng cơ thể lại cứng đờ.

Bạch Xá dựa vào tảng đá phía sau nằm nghỉ, nhìn bầu trời đêm, không hiểu sao lại nghĩ tới bộ dạng Tiểu Phúc Tử ôm đầu kêu meo meo meo chui vào trong chăn, cảm thấy rất buồn cười ——