Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 33: Chuyện vui giang hồ, nói bóng nói gió




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thạch Mai vừa nghe thấy Bạch Xá nói có người theo đuôi, liền hơi nhíu mày, hay là Tần Hạng Liên phái người theo dõi mình?

“Lần này không phải người quan phủ, là người giang hồ.” Bạch Xá đưa tay, giúp Thạch Mai lên ngựa, bản thân cũng nhảy lên ngựa, thong thả đi.

“Vậy phải cắt đuôi bọn họ thế nào đây?” Thạch Mai hỏi.

Bạch Xá nghĩ một lát, “Bọn họ chỉ đơn giản muốn biết chúng ta tìm được manh mối gì, không bằng mang theo bọn họ đi vài vòng?”

“Đi vài vòng?” Thạch Mai có chút không rõ.

“Ta mang ngươi đi chơi nhé?” Bạch Xá đột nhiên nói, “Ta nghe Tần Điệp nói, hoàng thành không thiếu địa phương tốt, nhiều nơi rất hay.”

Thạch Mai sửng sốt —— đi chơi?

Vì thế, Bạch Xá mang Thạch Mai tới rạp hát nghe vài đoạn khúc; lại đi Nhất Phẩm Trai mua một cây huyền cầm khéo léo; sau đó đi Lầu Ngũ Vị ăn hạnh nhân đậu hủ, lên hồ uống trà Bích Loa Xuân; lại đáp thuyền hoa đến giữa hồ Tiểu Khế một lát; tới chạng vạng liền đến thư phòng mua sách; sau đó lại đi dạo chợ hoa mua hai bồn hoa thược dược và một chậu mẫu đơn; cuối cùng còn đi tới cửa hàng son phấn mua cho bọn Toản Nguyệt mỗi người một hộp son bột nước…

Lúc lên đèn, Bạch Xá mang Thạch Mai tới tửu lâu tốt nhất ở kinh thành ăn cơm, đóng gói to to nhỏ nhỏ hơn mười hộp đồ ăn, phân ra cái nào mang về toà hương, cái nào mang về Bạch gia.

Trời tối, hai người mới nắm cương ngựa, nhàn nhã đi về toà hương, sau đó tự hồi phủ.

Thạch Mai vào cửa còn thấy buồn bực… Này, cuối cùng là tra án mạnh, thoát khỏi theo đuôi… Hay chỉ đơn thuần là đi dạo?

Hương Nhi nhìn thấy Thạch Mai mang về bao lớn bao nhỏ, vẻ mặt mờ mịt.

Toản Nguyệt, Hồng Diệp và một đám cô nương ở trong sân ăn đồ ăn, thấy Thạch Mai trở về, đều hỏi, “Đây là đi dò án, hay là đi chơi thế?”

Thạch Mai cũng đang tự hỏi, nghiêng đầu cân nhắc… Bạch Xá này định làm cái gì đây?

Ngày hôm sau.

Bạch Xá vẫn đến tìm Thạch Mai, lần này, hai người bọn họ sửa lại đi dạo cổ miếu thành Tây, thắp hương xin sâm, còn đi phố tranh cổ, mua vài thứ, lại ăn cơm, sau đó lại về nhà.

Ngày thứ ba.

Xem diễn khúc, cộng thêm đi tới tiệm may mua xiêm y.



Đến sáng sớm ngày thứ tư, Thạch Mai lại nằm trên giường không chịu dậy, ôm Tiểu Phúc Tử lăn qua lăn lại than thở “Phiền quá phiền quá!”

“Phiền cái gì?” Toản Nguyệt đang ngồi thêu cho Hương Nhi một cái áo, cười nói, “Ngươi xem, có đại mỹ nam như Bạch Xá cùng đi dạo phố cùng đi ăn cơm cùng đi mua đồ, quay lại hộ tống còn giúp trả tiền, thiên hạ bao nhiêu nữ nhân có muốn cũng không được.”

“Bạc là ta tự mình chi.” Thạch Mai nói thầm, “Ta mới không cần của bạc của hắn.”

“Thế ai mà biết.” Diệp Son cầm cây quạt nhỏ quạt quạt, “Đều là lúc sau ngươi sai người mang tới Bạch gia trả hắn.”

“Bởi vì ở trên đường hắn chi bạc quá nhanh.” Thạch Mai nói, “Ta cũng không quên trả lại, không minh bạch ta không cần.”

“Nhưng mà ý, Mai Tử tỷ.” Hương Nhi đột nhiên nói, “Hiện tại toàn kinh thành mọi người đều biết Bạch Xá với ngươi là một đôi rồi!”

“A?” Thạch Mai ngồi dậy, hỏi, “Toàn kinh thành đều biết?”

“Kia còn không biết sao.” Toản Nguyệt lắc đầu, “Hai ngươi ngông nghênh đi cùng nhau, ra ra vào vào, nói không phải một đôi ai tin chứ?”

“Đúng thế đúng thế.” Hương Nhi gật đầu, “Hôm qua Tiểu Tịch Tử nói cho ta biết, Thái Hậu phái người tặng cho Bạch Xá nhuyễn tiên* bát bảo da rắn, ý là rất vừa lòng với hắn đấy.”

*nhuyễn tiên: roi, hay đại loại thế

“Bạch Xá gặp Thái Hậu?” Thạch Mai không tin.

“Hở, này là đúng rồi, hai người các ngươi ba ngày đi dạo phố cùng nhau khoa trương như vậy, không mù không điếc đều biết rồi.”



Thạch Mai trầm mặc một lúc lâu, sau đó vỗ giường, “A! Trúng kế!”

Tất cả mọi người đều nhìn nàng, “Trúng kế gì?”

“Này sẽ không phải …là Bạch Xá cố ý chứ?” Toản Nguyệt như hiểu được, “Cứ như vậy, khắp thiên hạ đều biết hai ngươi có cái gì đó.”

Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử ngồi trên giường hờn dỗi, chẳng lẽ là thật? Bạch Xá lại đặt kế nàng? Tại sao lúc trước mình không nghĩ tới chứ, ngu ngốc quá đi!



“Ta nói này trang chủ.”

Trong Bạch gia, Tần Điệp một tay nâng cằm, liếc liếc qua, “Ngươi cũng quá được rồi đấy, loại chiêu tổn hại này ngươi cũng nghĩ ra?”

Bạch Xá bưng trà uống trà, “Làm sao?”

“Ngươi tính tiên hạ thủ vi cường?” Tần Điệp cười hỏi, “Lúc này toàn bộ võ lâm đều nói ngươi và Hương phấn nương nương ra song nhập đối, trang chủ phu nhân tương lai của Bạch gia lộ diện rồi.”

Bạch Xá nhăn mày, không lên tiếng, nhìn sắc trời, gọi hạ nhân, sai hắn tới toà hương hỏi Thạch Mai, “Hôm nay muốn xuất môn lúc nào?”

Hạ nhân chạy đi hỏi, chỉ chốc lát sau lại trở về, trên mặt có chút xấu hổ.

Bạch Xá giương mắt nhìn gã.

Hạ nhân cười gượng hai tiếng, nói, “Thiếu gia, Trần cô nương nói…”

“Nói cái gì?” Tần Điệp thấy hứng thú hỏi.

“Trần cô nương nói, làm chuyện đứng đắn đi, nàng không đi chơi.” Hạ nhân trả lời.

Tần Điệp nở nụ cười, “Nha đầu kia phản ứng chậm quá, lúc này mới hiểu.”

“Cho nên mới nói nàng thú vị.” Bạch Xá cười, sai bảo hạ nhân, “Đi nói, hôm nay là làm chuyện đứng đắn sự, bảo nàng ăn mặc xinh đẹp chút.”

Hạ nhân rất nhanh lại chạy đi truyền lời.

Thạch Mai nghe xong rất buồn bực, trong lòng nghĩ… Đi làm việc thì sao lại phải ăn mặc xinh đẹp chứ?

Nhưng không còn cách nào khác, coi như là vì dì Hoắc, chuyện đứng đắn này quan trọng hơn, Thạch Mai đành phải ăn mặc xinh đẹp đi ra ngoài.

Hồng Diệp ở một bên nói, “Nhưng cũng phải nói, kế này của Bạch Xá cũng có lợi.”

“Có lợi gì?”

“Về sau người đi theo các ngươi sẽ ít đi, bởi vì ai biết hai ngươi lại đến chỗ nào chơi? Đúng không?”

“Cũng đúng.” Thạch Mai gật đầu, trong lòng lại nghi hoặc, ra là dùng biện pháp này sao?

Ăn cơm trưa rồi xuất môn, Thạch Mai mặc một cái váy dài sắc son, khăn choàng thuần trắng, hai đầu dài quá khuỷu tay còn rủ xuống dưới nửa thanh, lúc gió thổi qua lại phiêu phiêu lắc lắc, đặc biệt đẹp mặt. Dây thắt màu đỏ kết lại thành một đoá phù dung ở bên hông, bên cạnh còn hai sợi dây nhỏ màu xanh. Chân mang một đôi giày thêu cùng màu với váy, tay cầm một cái túi cẩm ngọc, thoạt nhìn hơi gầy, cũng thoải mái rất nhiều.

Bạch Xá nhướn mi, giống như rất vừa lòng với bộ dạng này của Thạch Mai, thấy nàng muốn gọi người dắt ngựa ra, liền ngăn lại, nói, “Hôm nay không cần cưỡi ngựa, ta chuẩn bị xe.”

Thạch Mai ngắm xe, hỏi Bạch Xá, “Đi đâu thế?”

Bạch Xá cười, “Lát nữa ngươi sẽ biết.”

Thạch Mai không hỏi nữa, đang chuẩn bị lên xe, chợt nghe thấy phía sau, “Meow meow” một tiếng.

Quay lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Phúc Tử ngồi ở cửa, hơi ngoe nguẩy cái lông xù.

“Tiểu Phúc Tử, sao mày lại ra đây? Mau đi về.”

“Meo meo~” Tiểu Phúc Tử lại kêu một tiếng, giống như muốn đi theo.

Thạch Mai do dự, Bạch Xá thấy liền nói, “Mang theo đi, ngồi xe đỡ nhàm chán.”

Thạch Mai nghe xong, ngẫm lại cũng thấy đúng, mang theo Tiểu Phúc Tử còn có thể bớt đi không khí xấu hổ, ít nhất lúc không biết nên nhìn đi đâu, còn có thể nhìn nó. Liền quay đầu lại, giang tay ra với Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử lập tức nhảy lên, Thạch Mai ôm nó vào xe ngựa. Vừa ngồi xuống, chỉ thấy Bạch Xá đi vào, nói với phu xe địa điểm là thành Nam, hạ nhân liền vung roi đánh ngựa… Xe ngựa phóng đi.

Bạch Xá ngồi bên cạnh Thạch Mai, xe ngựa này không nhỏ, nhưng cũng không lớn, hai người ngồi song song, bả vai dường như dựa vào nhau.

Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử, còn cầm móng vuốt của nó, trêu chọc Bạch Xá.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Xe ngựa đi được một đoạn đường, Thạch Mai mở miệng hỏi Bạch Xá.

“Đi tham gia lễ tang.”

“A?!” Thạch Mai kinh hãi, “Ngươi… Sao ngươi không nói sớm, ta mặc một thân hồng.”

Bạch Xá mỉm cười, “Thì sao?”

“Ngươi…” Thạch Mai cũng không biết Bạch Xá đang trêu ghẹo mình hay thực sự hắn không rõ, vội vã nói, “Đám tang người ta, ta lại ăn mặc như có hỉ, vừa rồi ngươi còn nói là ta phải ăn mặc xinh đẹp.”

Bạch Xá nâng mắt nhìn Thạch Mai, đánh giá một chút, rồi gật đầu, “Thế này cũng rất xinh đẹp.”

Thạch Mai có chút ngại ngùng, nhưng ngẫm lại vẫn thấy tức giận, thầm oán Bạch Xá, không biết hắn muốn làm cái quỷ gì, gây khó dễ cho mình sao? Nhưng mà Bạch Xá vẫn luôn đối tốt với mình mà, hẳn sẽ không làm như thế.

Lại qua một lúc, xe ngựa dừng lại trước trang viên phụ cận thành Nam.

Bạch Xá vén màn xe, muốn kéo Thạch Mai xuống ngựa.

Thạch Mai từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trước cửa trang viên nhà người ta, có treo một cái đèn lồng trắng lớn, phía trên đèn lồng là một chữ ‘Điện’ to. Thạch Mai mặt nhăn mày nhó, nhà người ta có tang, nàng mặc một thân hồng còn không nói, lại ôm tới một con mèo… Hơi quá đáng, thế là không muốn xuống ngựa.

Bạch Xá ở cửa xe nhìn nàng, nói, “Không sao đâu, xuống đi.”

Thạch Mai lui vào trong xe ngựa lắc đầu, ý tứ như nói —— không đi!

Bạch Xá bất đắc dĩ, lên xe, đưa tay kéo nàng.

Thạch Mai không lay chuyển được hắn, bị kéo xuống xe ngựa, vừa đến cửa, liền trợn tròn mắt.

Chỉ thấy cửa trang viên kia dán chữ ‘Điện’, mấu chốt là xanh đỏ tím vàng màu gì cũng có… Càng kỳ quái hơn là, dưới mái hiên còn có một dải băng, hai bên treo hai câu đối đỏ, viết “Hàng năm có hôm nay, ngày ngày có sáng nay”, hoành phi là “Bị chết hảo!”

Thạch Mai đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng nghĩ ai mà quái đản như vậy, lại tổ chức tang lễ kiểu này?!

Bạch Xá mang nàng đi, chỉ thấy ở cửa là vài đại hán cao lớn vạm vỡ tiếp đón, đội ngũ sắp xếp linh đường không ngắn. Một đám thủ vệ, ăn mặc rất giống nhau, quần áo sặc sỡ mời mọi người đi vào, mỗi người đi vào thăm người chết còn được tặng một phong bao lì xì đỏ chót.

“Đây là có hỉ hay là có tang vậy?” Thạch Mai hỏi Bạch Xá.

“Ngươi nhìn bảng hiệu đi.” Bạch Xá nhắc nàng.

Thạch Mai ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy trước tòa nhà xa hoa, trên bảng hiệu là một chữ ‘Điện’ cực lớn. Thạch Mai nhìn, nở nụ cười, “Chủ nhân nơi này hơi điên, tại sao lại có thể tổ chức đám tang thế này?”

“Trong võ lâm có Tứ Môn, Tam Ma, Nhị Thánh, Nhất Tượng.” Bạch Xá giải thích, “Đều là võ lâm thế gia võ công cao cường địa vị hiển hách. Chắc ngươi cũng từng nghe qua Tứ Môn, là tứ đại môn phái. Mà Tam Ma, lần trước ta mang ngươi tới ngọn núi kia tìm Phong Ma, đám tang hôm nay là Điên Ma làm, còn có một người nữa là Cuồng Ma.”

“À…” Thạch Mai gật đầu, “Thì ra là thế, vậy Điên Ma làm tang sự cho ai?”

“Nghe nói là vợ hắn.” Bạch Xá cười, “Vợ Điên Ma nổi tiếng là sư tử Hà Đông, Điên Ma bị nàng tra tấn hơn nửa đời người, thật vất vả nàng mới chết đi, thế là hắn có thể đi ra ngoài lêu lổng, cho nên mới muốn chúc mừng.”

Thạch Mai dở khóc dở cười, “Người này sao lại thiếu đạo đức thế?”

“Không thiếu đạo đức thì làm sao gọi là điên?” Bạch Xá cười, “Lúc hắn phát thiếp mời còn nói, mỗi người phải mang theo một cô nương xinh đẹp, bằng không không cho vào cửa.”

Thạch Mai nhìn Bạch Xá một cái, “Vậy cửa Quỷ Đao của ngươi, không có cô nương sao? Này là chuyện giang hồ của các ngươi.”

“Cũng không xinh bằng ngươi.” Bạch Xá thản nhiên nói, “Trong chốn giang hồ ít mỹ nhân.”

Thạch Mai có chút ngượng ngùng, mặc dù vẫn rất vừa lòng, “Ngươi nói như vậy, không sợ đắc tội nữ trung hào kiệt trong giang hồ sao?”

Bạch Xá nhún vai, “Hết cách rồi, ai bảo ta thích nữ tử yên tĩnh, không biết võ công.”

Thạch Mai suy nghĩ, hình như mình cũng coi như là văn tĩnh đi, hay là quá mức… Bạch Xá nói như vậy là ý gì?

Hai người thuận lợi vào cửa, mới phát hiện bên trong đầy người, viện lớn xếp bàn hàng dài, cũng ngồi đầy người.

Thạch Mai nhìn thoáng qua, có chút giật mình, “Vị Điên Ma này quen biết rất rộng sao? Người nhiều như vậy?”

Bạch Xá nâng khóe miệng, “Thế mới nói hôm nay chỉ làm chuyện đứng đắn.”

Thạch Mai sửng sốt, giương mắt nhìn, “Chuyện đứng đắn? Nơi này có manh mối ngọc Phật?”

Bạch Xá gật đầu một cái, tiến đến bên tai Thạch Mai, thấp giọng nói, “Nghe nói lúc còn sống vợ của Điên Ma có giữ trong tay mấy thứ bảo bối, nay đều qua tay hắn, nghe nói hắn muốn sang tay một số thứ, trong đó, có nửa mảnh ngọc Phật.”