Sau một đêm trằn trọc, Thạch Mai ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, xoa xoa mắt, ngồi dậy, thấy ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ.
Thạch Mai lấy lược chải lại tóc, tựa vào góc tường ngẩn người, phía sau rèm,
giường Hương Nhi đã sắp xếp gọn gàng, hôm nay xem ra muộn mất rồi, không thể cùng Bạch Xá đi lên núi, không biết hắn đang đợi mình hay là đã đi
trước rồi.
Thạch Mai chống má, suy nghĩ lung lắm…
Cửa bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, Hương Nhi cầm quần áo tiến vào, “A, tỉnh rồi?”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
“Nên ăn cơm trưa thôi.” Hương Nhi cầm quần áo gấp gọn, bỏ vào ngăn
kéo, lại lấy quần áo hôm nay Thạch Mai muốn mặc ra, hỏi, “Có đói bụng
không?”
Thạch Mai nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Tiểu Phúc Tử đâu?”
“Hồng Diệp ôm đi rồi.” Hương Nhi cười, “Buổi sáng đại khái đói bụng,
chạy ra ngoài cọ người muốn ăn, Hồng Diệp lột hai con tôm lớn cho nó,
vì thế nó liền bám lấy Hồng Diệp.”
“Thật không?” Thạch Mai không yên lòng hỏi.
“Làm sao vậy?” Hương Nhi không rõ, đi qua nhìn nàng.
“Ừ…” Thạch Mai nâng mắt, hỏi, “Các ngươi, đều cảm thấy ta thích Bạch Xá sao?”
Hương Nhi hơi sửng sốt, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Ta biểu lộ rõ lắm à?” Thạch Mai hỏi.
“Ừ…” Hương Nhi nghĩ, “Đúng thế, nhưng mà không phải Bạch Xá cũng rất thích ngươi sao?”
“Có sao?” Thạch Mai nghi hoặc, “Tại sao ta lại không thấy như vậy?”
“Vậy ngươi có thích hắn không?” Hương Nhi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thạch Mai.
“Không biết.” Thạch Mai lắc đầu, “Hắn rất tốt, cũng rất có bản lĩnh, nhưng ta không biết hắn muốn cái gì, đoán không ra.”
“Người giang hồ mà, đều là cái dạng này.” Hương Nhi nói, “Vương gia
cũng mang bộ dáng bí hiểm, bất quá hắn là vì sĩ diện thân phận, còn Bạch Xá là tâm tư rất sâu.”
Thạch Mai nhẹ nhàng gật gật đầu, “Đúng vậy…”
“Nhưng mà.” Hương Nhi nói, “Mai Tử tỷ, nữ nhân không thể chủ động được!”
Thạch Mai nhìn nàng trong chốc lát, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Đúng không?” Hương Nhi ngồi giảng, “Ngươi xem trước kia, ngươi đối với Vương gia cũng là toàn tâm toàn ý, sớm liền biểu lộ ngươi thích hắn,
sau đó hắn lại không thèm để ý đến ngươi, sau đó nữa ngươi chướng mắt
hắn, hắn lại ân cần, nam nhân ấy mà, càng khó tới tay thì càng thích!”
Thạch Mai nhẹ nhàng gật đầu, Hương Nhi nói đúng, Bạch Xá luôn mang dáng vẻ bí hiểm, cũng thường xuyên ám thị cho mình. Nhưng mà… Thạch Mai lại
nghĩ tới, Bạch Xá đối với nàng, giống như nàng đối đãi với Tiểu Phúc Tử, cũng không biết là thích hay thấy thú vị.
Ngược lại là, lúc
mình phải qua đêm nơi rừng sâu núi thẳm hắn đã đi theo, hơn nửa đêm phi
tới trong viện, nói đến là đến, mà mình còn phối hợp với hắn diễn trò…
Tuy rằng Bạch Xá đã cứu mình, từng giúp mình, hiện tại cũng cùng nhau
tra án mạng, nhưng mà mình không thể cứ như vậy bị hắn xem nhẹ được.
Đang miên man suy nghĩ, cửa lại mở ra, Hồng Diệp ôm Tiểu Phúc Tử đi vào, “Dậy rồi sao? Đang định hỏi ngươi muốn ăn cơm không.”
“Được.” Thạch Mai gật đầu, “Đi ăn thôi.”
Tiểu Phúc Tử từ trên cánh tay Hồng Diệp nhảy xuống, đừng nhìn nó mập
mạp, mèo dù sao cũng là mèo, động tác rất linh hoạt, lùi lại nhảy vào
lòng Thạch Mai, vô cùng thân thiết cọ lên ngực nàng.
Hương Nhi chạy tới nhéo sườn nó, “Ai nha, con mèo này muốn chết! Háo sắc!”
Hồng Diệp cười hỏi Thạch Mai, “Cùng chúng ta ăn cơm, hay là cùng Bạch Xá ăn cơm?”
Thạch Mai sửng sốt, ngẩng đầu hỏi, “Vì sao lại cùng Bạch Xá?”
“Vừa rồi có người ở Bạch gia tới, nói hẹn giờ ngọ xuất môn, hỏi ngươi muốn tới không, buổi trưa muốn ăn cơm bên ngoài không?”
Thạch Mai lập tức nhớ tới, hôm nay đâu phải định đi nấu món ăn thôn
quê, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, tại sao lại vì một món ăn thôn quê mà dễ
dàng đáp ứng như thế, chẳng lẽ giá trị của mình chỉ nhiêu đó thôi sao?
Nghĩ đến đây, Thạch Mai lắc đầu, “Ta không đi …”
Hồng Diệp hơi sửng sốt, đi tới hỏi, “Làm sao vậy? Không thoải mái à?”
“Không có.” Thạch Mai nhỏ giọng than thở, “Dựa vào cái gì hắn bảo ta đi thì ta phải đi?”
Hồng Diệp nghe xong ngây người trong chốc lát, sau đó cười to, “Ha ha!”
Thạch Mai nhìn nàng, “Cười cái gì?”
“Nha đầu kia, tầm mắt không nhỏ đâu.”Hồng Diệp đưa tay vuốt cái đuôi
lông xù của Tiểu Phúc Tử, “Như vậy cũng tốt, ỡm ờ để hắn rối loạn đi.”
“Ỡm ờ cái gì thế?”
Bên ngoài, Toản Nguyệt cũng đẩy cửa đi vào, “Dì Hoắc bảo người mang một hộp bánh hoa quế tới, hương vị rất ngon nhé.”
“Thật không?” Hồng Diệp vươn tay ra cầm một khối, cắn một cái, “Ôi chao, ngon quá thể, so với hàng thượng hạng còn ngon hơn.”
“Đồ tự làm đấy.” Toản Nguyệt ngồi xuống, cười nói, “Lát nữa ta tới Bạch gia, học tay nghề của dì ấy.”
“Ta cũng đi!” Hồng Diệp vỗ tay, nhưng lại nghĩ ra cái gì, “Ai nha… Hay là thôi không đi, Tần Điệp kia rất đáng ghét!”
“Hắn chọc ngươi, có phải để ý đến ngươi rồi không?” Hương Nhi cười hỏi.
Hồng Diệp liên tục lắc đầu, “Ta nói chuyện này cho các ngươi nhé, trên
giang hồ Tần Điệp kia mang tiếng xấu là con bướm lăng nhăng, hắn qua lại với rất nhiều nữ nhân, ta ấy mà, ghét nhất chính là loại người như
thế.”
“Thật không?” Toản Nguyệt có chút ngoài ý muốn, “Nhìn
không ra đấy, ta cảm thấy hắn rất khôi hài thú vị mà, không nghĩ tới lại là người như vậy.”
“Thì thế.” Hồng Diệp gật đầu, “Ngươi tự đi học chỗ dì Hoắc đi, ta ở đây trông phòng hương là được rồi.”
“Chúng ta lấy thứ kia trong ngăn tủ phòng hương đi?” Hương Nhi đề nghị, “Dù sao hôm nay Mai Tử tỷ cũng không xuất môn, để Bạch Xá kia đợi một
ngày!”
Thạch Mai do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói, “Không được, ta phải đi.”
“Ai nha.” Hồng Diệp bất mãn, “Mai Tử, nam nhân không thể chiều như vậy, lúc bắt đầu ỡm ờ lừa phỉnh, vờ tha vờ bắt, Bạch Xá là lão hồ li trong
nghề này rồi!”
Thạch Mai cười, “Không phải… Các ngươi không biết, Kiều Lão Khoan, là em trai dì Hoắc.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Thật sao?” Toản Nguyệt nhíu mày, “Khó trách ta nhìn dì Hoắc cứ như là có tâm sự ấy.”
“Vờ tha vờ bắt cái gì, để sau đi, trước tìm ra hung thủ sát hại em trai dì Hoắc đã, nặng nhẹ vẫn phải phân rõ nha.” Thạch Mai đứng lên, “Nhưng
mà, ta muốn ở nhà ăn cơm, còn có, không cùng Bạch Xá cưỡi một con ngựa
nữa, cũng không cười với hắn nữa!” Nói xong, đứng dậy thay quần áo.
Đám Toản Nguyệt nhìn nhau, đều cố nhịn cười.
Bạch Xá ủ một vò rượu, vốn không định ăn cơm với bọn Tần Điệp mà mang
Thạch Mai lên núi săn thú, nướng thịt rồi vừa ăn vừa uống.
Không nghĩ tới, Tiểu Tịch Tử đi qua nói, tiểu thư nhà chúng ta vừa ăn rồi, không đi ăn nữa, nửa canh giờ sau gặp ở cửa.
Bạch Xá nhìn Tiểu Tịch Tử đi rồi, có chút không hiểu, trong lòng buồn
bực, là quên hay là đột nhiên không muốn ăn món ăn dân dã?
“A…”
Lúc này, Tần Điệp một bên uống rượu nhịn không được cười ra tiếng, dì Hoắc cũng gật đầu bê đồ ăn lên.
“Ahihi, mời trang chủ chén cơm.” Tần Điệp trêu ghẹo, “Trang chủ chúng ta là nhất đấy.”
Quản gia cũng nhịn cười chuẩn bị đồ ăn.
“Theo ngươi nói, tối hôm qua như vậy không ổn, Trần cô nương khẳng định tức giận rồi.” Dì Hoắc nói với Bạch Xá, “Ngươi phải báo trước với
người ta một tiếng chứ, đó là cô nương chứ không phải cao thủ võ lâm.”
Bạch Xá bất đắc dĩ, “Không phải ta đã cho phép người nọ có thể không đi rồi sao, nếu là không đi thì để cho nàng ngủ, đi… Nàng cũng đủ thông
minh, nhất định có thể ứng đối.”
“Nhưng cô nương nhà người ta
có nghĩ thế đâu.” Dì Hoắc lắc đầu, “Nàng sẽ cho rằng ngươi coi khinh
nàng ấy, đó là công chúa, công chúa!”
Bạch Xá cười lắc đầu, không rõ…
“Ai… Nhưng mà, ta bảo, Hương phấn nương nương này cũng thật có bản
lĩnh.” Tần Điệp nói, “Trang chủ của ta là người mà nữ nhân giang hồ chỉ
cần nghĩ thôi cũng thèm nhỏ dãi rồi, không nghĩ tới thế mà còn có người
thấy chướng mắt. Aizzz.”
Bạch Xá nhìn hắn, nói, “Này cũng là phản ứng bình thường, sao qua miệng ngươi lại thành nghiêm trọng như vậy?”
“Ha ha.” Tần Điệp ghé lại, cười, “Trang chủ ơi, công phu của ta nếu so
ra thì còn kém ngươi, nhưng mà về nữ nhân ấy, ta thấy ta hơn ngươi nhiều nhiều lắm … Chiêu này ý mà, gọi là vờ tha vờ bắt, lạt mềm buộc chặt.”
“Có ý gì?” Bạch Xá khó hiểu.
“Rất đơn giản, cô nương người ta cảm thấy đi theo ngươi thân cận quá
rồi, cảm thấy mình quá chủ động, ngày sau sẽ rất mệt, cho nên cố ý bất
hòa với ngươi.” Tần Điệp nói, “Nhưng mà, nàng càng như thế này, càng
chứng tỏ nàng có ý với ngươi.”
Bạch Xá nghe xong lời Tần Điệp, nghĩ một lát, hỏi, “Có ý gì với ta? Nàng ghét ta?”
“Không phải!” Tần Điệp lắc đầu, “Rõ ràng là nàng thích ngươi, cho nên mới bất hòa với ngươi.”
Bạch Xá cảm thấy không thông, hỏi, “Thích ta thì sao lại muốn bất hoà với ta? Đạo lý gì vậy?”
Tần Điệp lắc đầu, tiếp tục uống rượu, “Quên đi, tâm tư nữ nhi nhà người ta không phải loại đầu gỗ như ngươi có thể hiểu.”
Bạch Xá khẽ nhíu mày, cầm chén rượu lên, khẽ cân nhắc.
…
Thạch Mai đưa ra quyết định, về sau nếu lại nghĩ tới Bạch Xá nhất định
phải nhanh chóng xua hắn đi, đừng cả ngày xuân tâm nhộn nhạo, lại khiến
cho người ta xem thường mình.
Bình thản ăn cơm với đám Toản
Nguyệt, còn đút cho Tiểu Phúc Tử ba con tôm bự, Tiểu Phúc Tử giờ không
kêu meow meow nữa mà vẫn xì xì xì xì, cũng không biết tật xấu này ở đâu
ra.
Sau khi ăn xong, Thạch Mai cho người mang đến một con ngựa đỏ.
Con ngựa này nàng mua trước cửa một tiểu lâu.
Lúc ấy, răng con ngựa này không tốt, khóe miệng cũng nứt ra, vì không
ăn nổi cho nên đặc biệt gầy. Nhưng lúc ấy nó còn phải kéo một chiếc xe
ngựa to, động tác hơi chậm liền bị gã nông dân vung roi quất.
Thạch Mai nhìn không được bèn lấy mười lượng bạc mua nó mang về phủ trị
thương. Dưỡng không đến nửa tháng vết thương đã tốt lên, có thể bắt đầu
ăn chút đồ, rất nhanh liền béo, lông mao hồng sắc bóng loáng trơn mượt,
trông uy mãnh như lửa nhưng lại rất nghe lời, tất cả mọi người trong
Hương phấn trạch đều đặc biệt thương nó.
Bởi vì toàn thân lửa đỏ lại uy vũ, cho nên Diệp Son đặt cho nó một cái tên rất độc—— Kỳ Lân Lửa.
Thạch Mai dắt Kỳ Lân Lửa, trong lòng lo sợ đi ra cửa, lo lắng, không biết Bạch Xá sẽ nghĩ như thế nào.
Ra đến cửa liền thấy nhau, Bạch Xá liếc mắt một cái nhìn con ngựa của Thạch Mai.
Thạch Mai nhìn Kỳ Lân Lửa bên cạnh, có chút buồn bực, Bạch Xá nhìn cái gì chứ?
Bạch Xá đi lên vỗ vỗ cổ Kỳ Lân Lửa, ngồi xổm xuống nhìn chân nó, chỉ
thấy trên vó ngựa là một vòng lông mao dài, vẫn hơi cong, như đám mây
mềm xốp. Bụng có một vòng lông mao, coi như dài quá lân giáp, Bạch Xá
nhịn không được nhăn mày, “Kỳ Lân Lửa!”
“Ngươi làm sao mà biết nó tên là Kỳ Lân Lửa?” Thạch Mai tò mò.
Bạch Xá cười, “Giống ngựa này đã gọi là Kỳ Lân Lửa rồi, ngươi bỏ ra bao nhiêu bạc mua nó? Đây là giống ngựa nổi danh vạn dặm đấy.”
Thạch Mai trừng mắt nhìn, nói, “Mười lượng bạc…”
Bạch Xá đứng thẳng, nhìn Thạch Mai, ánh mắt kia, giống hệt như ánh mắt nàng nhìn Tiểu Phúc Tử.
Bạch Xá giống như bị hớp hồn, Thạch Mai không cấm được hắn nhìn, tuy đã tự mắng mình không được chịu thua, nhưng hai má vẫn đỏ lên một mảnh.
“Tần Điệp muốn một con Kỳ Lân Lửa như vậy, nghĩ cũng nghĩ qua nửa đời
rồi.” Bạch Xá nói với Thạch Mai, “Nếu hắn ra giá muốn mua lại con ngựa
này của ngươi, ngươi nhất định phải nói với hắn ngươi muốn một vạn lượng hoàng kim!”
“A?” Thạch Mai mở to hai mắt, “Một vạn lượng?”
Bạch Xá gật đầu, cười nói, “Đến lúc đó chúng ta chia ra, người ba người bảy.”
Thạch Mai bật cười, “Hồng Diệp cũng rất thích con Kỳ Lân Lửa này, ta
chuẩn bị về sau tặng nàng làm đồ cưới, trả bao nhiêu bạc ta cũng không
bán. Hơn nữa, sao ngươi có thể sống như vậy chứ, hắn là huynh đệ của
ngươi, ngươi lại cùng người ngoài liên thủ lừa người nhà mình.”
Bạch Xá nghe xong ngẩn người, lập tức tặng cho Thạch Mai một nụ cười không rõ, hỏi, “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
“Có biết.”
Bạch Xá gật đầu, “Nhưng thật ra cũng không sao cả, hôm nay chúng ta không lên núi.”
“Vậy đi đâu?”
Bạch Xá tới gần từng bước, nói khẽ với Thạch Mai, “Thủ hạ của ta tra ra được manh mối của ngọc Phật, chúng ta đi tìm, nhưng mà, đã có vài cái
đuôi đi theo.”