Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 30: Trằn trọc, một đêm khó ngủ




Đêm đó, Hương nhi hầu hạ Thạch Mai rửa mặt.

Thạch Mai vẫn ngẩn người.

“Mai Tử tỷ?” Hương nhi hỏi, “Mặc váy hồng nhạt hay là vàng nhạt?”

“Sao?” Thạch Mai ghé vào vách tường, cằm tựa lên tay ngẩn người.

Hương nhi bất đắc dĩ, để lại một cái váy ngủ hồng nhạt bên ngoài, chạy tới gội đầu cho nàng, hỏi, “Tỷ làm sao vậy?’

Thạch Mai vẫn ngẩn người như cũ, thật lâu sau mới đột nhiên nói, “Ta đói quá! Không có món cua nhưỡng chanh ăn, mệt!”

“A?” Hương nhi bị nói cho mơ hồ, dùng khăn ấm tỉ mỉ lau khô cho Thạch Mai, đốt huân hương ở đầu giường, liền ngửi thấy một mùi thơm từ bên ngoài truyền đến.

Thạch Mai hít sâu một hơi, liền cảm thấy bụng đói kêu rột rột, mặc đồ xong liền cùng Hương Nhi chạy ra ngoài, chỉ thấy bên trong viện, Hồng Diệp và Toản Nguyệt đang ngồi trước bàn đá ăn khuya.

Có bánh bao hấp gạch cua, còn có một bát canh cá, cùng với mì xào tôm lột.

Thạch Mai lê guốc gỗ chạy đến, “Thơm quá đi.”

Mọi người ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

Hồng Diệp và Toản Nguyệt trao đổi ánh mắt, nghĩ ai đi hỏi, vừa định mở miệng, chợt có nha hoàn từ bên ngoài đi tới nói, “Hương Nhi tỷ, Tiểu Tịch Tử nói, nhà họ Bạch tặng vài thứ đến, đã để ngoài viện rồi.”

“Ôi, lải nhải nhiều quá.” Hương Nhi đứng lên, mang theo tiểu nha hoàn ra cửa viện, đi ra ngoại viện lấy. Nơi bọn Thạch Mai ở là nội viện, nam nhân không thể vào.

Toản Nguyệt và Hồng Diệp đều hỏi Thạch Mai, “Đã trễ thế này còn mang đồ tới? Đưa cái gì thế không biết?”

Thạch Mai lắc đầu, nàng cũng không biết.

Chỉ chốc lát sau, Hương Nhi liền ôm một cái hộp chạy vào, “Mai Tử tỷ, Bạch công tử tặng đồ ăn khuya, vừa vặn mang ra cùng ăn.”

Thạch Mai hỏi, “Đưa cái gì?”

Hương Nhi để hộp đồ ăn lên trên bàn, mở ra liền thấy bên trong đặt vài con cua nhưỡng chanh song song nhau, tầng thứ hai là một bình trà, đại khái là cho các cô nương ăn khuya, buổi tối ăn thêm, uống hai chén trà, sẽ không bị béo.

“Ai u, thực săn sóc!” Hồng Diệp chậc chậc hai tiếng, trong lòng Thạch Mai mang tâm tư khác, tay sờ sờ đùi, xoa đầu Tiểu Phúc Tử đang tò mò ngẩng đầu lên xem, hỏi Hương Nhi, “Đã cảm ơn chưa?”

“Tất nhiên đã cảm ơn rồi, ta còn thưởng cho người đưa đồ ăn của Bạch công tử đến nữa.” Hương Nhi đáp lời, cùng bọn nha hoàn ra bên ngoài ăn, miệng nhắc, “Bạch gia không hổ là nhà giàu cửa lớn, làm người khác hâm mộ quá.”

“Chúng ta có quà đáp lễ gì không?” Thạch Mai hỏi.

“Này sao…” Hương Nhi nghĩ nghĩ: “Thật đúng là đừng nói, rất khó, nhà họ Bạch không chỉ là nhiều vàng, môn đồ đệ tử còn nổi khắp thiên hạ, bởi vậy cái gì hiếm lạ họ đều có thể có được, thật đúng là không thể kém hơn trong cung. Chúng ta có cái gì người ta hẳn là đều có.”

Thạch Mai nhíu mày, một tay nâng cằm, dùng thìa xúc cua nhưỡng chanh ăn, vừa ăn mì xào và bánh bao gạch cua, đều hợp khẩu vị.

“Mai Tử?” Hồng Diệp hỏi, “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”

Thạch Mai kể rõ ngọn ngành.

Hồng Diệp nhíu mày, “Nói như vậy, trước kia ngươi biết nữ quỷ đó?”

Thạch Mai khó có thể nói mình không phải Trần Thức Mi, đành bảo những việc trước kia nàng không còn nhớ rõ.

Toản Nguyệt cân nhắc một chút, hỏi, “Ai nha, Mai Tử, có chuyện này lẽ nào ngươi không nhớ rõ?”

“Chuyện gì?” Thạch Mai hỏi Toản Nguyệt, trong lòng nói, có lẽ Toản Nguyệt biết, dù sao vẫn cùng nhau ở trong vương phủ, hai người cũng gần gũi như thế.

“Trước một đoạn thời gian phòng hương ngươi ở bị cháy, ngươi nói mình phát hiện một bí mật lớn, phải nói cho Vương gia.”

Thạch Mai sửng sốt, hỏi, “Sau đó thì sao? Ta có nói cho Vương gia không?”

Toản Nguyệt nghĩ một lát, lắc đầu, “Hẳn là không có, ngươi nói, bí mật này có thể khiến Vương gia lên làm hoàng đế, muốn để thời khắc mấu chốt nói ra, như vậy Vương gia sẽ phải thương ngươi cả đời… Nhưng sau đó, Vương gia liền hắt hủi ngươi, ngươi thương tâm một thời gian, nói không quan tâm Vương gia, sau này sẽ nói… Nhưng không bao lâu sau, phòng hương liền cháy sập.”

“Như vậy sao…” Thạch Mai nghĩ một lát, hỏi, “Còn ai biết chuyện nữa?”

“Hẳn là không có, ngươi không nói cho người khác.” Toản Nguyệt lắc đầu, “Cho dù ngươi nói, mọi người cũng cho rằng ngươi lại nổi điên.” Nói đến lời này, Toản Nguyệt đạp Hồng Diệp một cước, im bặt, không nói nữa, miễn cho Thạch Mai thương tâm.

Thạch Mai hiện tại không thèm để ý, chính là nghi hoặc, hay cái chết của Trần Thức Mi không phải ngoài ý muốn… Mà là bị hãm hại sao?

Ăn xong bữa khuya, mọi người ngồi trong sân một lát rồi từ từ tản về phòng ngủ.

Thạch Mai cởi giày ngồi lên giường, Tiểu Phúc Tử cuộn tròn người tựa vào trên đệm, Thạch Mai chạm vào gối đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa lỗ tai Tiểu Phúc Tử, một chút buồn ngủ cũng không có. Trong chốc lát nàng cảm thấy Trần Thức Mi có thể là bị hại chết, trong chốc lát lại nghĩ đến chuyện Bạch Xá vừa mới hôn mình… Cứ đến đến đi đi, cuối cùng ôm Tiểu Phúc Tử lên trên giường.

Lại cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Phúc Tử nằm ngửa mặt lên trời, lộ ra cái bụng và ngực trắng mềm, đệm thịt ở chân hồng hồng, cái đuôi vung vẩy, miệng ư ử rên lên.

Thạch Mai niết nó, “Làm sao bảo ta là nương chứ, ta còn chưa lập gia đình!”

Tiểu Phúc Tử theo động tác nhẹ nhàng của Thạch Mai mà ưỡn lên, cọ đệm chăn, đồng thời… Hô hấp của Hương Nhi gian ngoài đã đều đặn, xem ra là ngủ say.

Thạch Mai cảm thấy cũng nên ngủ, liền chui vào trong chăn.

Tiểu Phúc Tử lật người, cùng Thạch Mai mắt to trừng mắt nhỏ, cái đuôi đá đến đá đi cọ vào cái tay cầm chăn của Thạch Mai.

Thạch Mai lăn qua lộn lại ép buộc nửa ngày, vẫn không thấy buồn ngủ.

Cuối cùng, nàng ngồi bật dậy ồn ào một tiếng, “Phiền quá đi thôi!”

Tiểu Phúc Tử ngửa đầu nhìn nàng, Thạch Mai đứng lên, ôm nó xuống giường, đẩy bức rèm che.

Kỳ thật Hương Nhi và Thạch Mai ở cùng một gian phòng, nguyên bản có tấm vách cách gian, Thạch Mai không đành lòng để Hương Nhi ở phòng nhỏ như vậy. Mà bảo nàng ấy ở trong phòng mình lại không chịu, nói nha hoàn bên người phải ở gian cách vách, Thạch Mai nói nhận nàng ấy làm muội muội nàng ấy lại không chịu, nói rằng thích làm nha hoàn.

Cuối cùng Thạch Mai sai người đập sập tấm vách tường cách gian, đổi thành tấm rèm che đẹp mắt, như vậy liền trở thành Hương Nhi và nàng ở trong một gian phòng.

Thạch Mai tiến tới bên giường Hương Nhi, chậm rãi ngồi xuống, gọi, “Hương Nhi?”

Hương Nhi ngủ mờ mịt, Trần Thức Mi trước kia là người không thích người khác, mỗi ngày ngủ rất ít, buổi tối không ngủ được, cũng sẽ gọi mình, nhưng mấy hôm nay Thạch Mai ngủ rất sâu, ngủ tới nửa đêm cũng không thấy có chuyện gì, buổi sáng còn không muốn tỉnh.

Cứ như thế mấy ngày, ban đêm Hương Nhi cũng có thể an tâm ngủ.

Thạch Mai nằm ở bên người nàng gọi hai tiếng, Hương Nhi mới hừ hừ một tiếng, “Dạ?”

Thạch Mai nắm chân Tiểu Phúc Tử vỗ vỗ lên khuôn mặt như trái trứng của Hương Nhi, “Ta ngủ không được.”

“À?” Hương Nhi mơ mơ màng màng đáp một tiếng.

“Ngươi nói chuyện với ta đi.”

“Vâng…” Hương Nhi vẫn nhắm mắt ngủ, chỉ hơi lật người, tiếp tục ngủ ngáy.

Thạch Mai thấy nàng buồn ngủ, biết nàng ban ngày nhiều việc, cũng ngại làm phiền nàng, xỏ chân vào guốc gỗ, phủ thêm tấm áo choàng, ôm Tiểu Phúc Tử nhẹ nhàng đi xuống, đóng cửa phòng Hương Nhi lại, bước đến trước phòng Toản Nguyệt.

Nhẹ nhàng đẩy cửa…

Toản Nguyệt đang tựa vào giường, trong tay còn cầm một quyển sách, cây nến trên bàn vẫn chưa cháy hết.

Thạch Mai lắc đầu, từ sau khi rời khỏi vương phủ, Toản Nguyệt liền trở nên đặc biệt chăm chỉ, mỗi ngày đều học tập đến tận khuya.

“Toản Nguyệt.” Thạch Mai ở bên giường, gọi nàng.

Toản Nguyệt còn chưa ngủ sâu, nghe được tiếng gọi mới chậm rãi mở mắt, thấy bên cạnh nhiều thêm một người liền cả kinh thiếu chút nữa hét ra, lại nghe thấy “Meo meo”.

Nhìn kỹ lại, Toản Nguyệt ngáp một cái rồi bỏ sách xuống, “Mai Tử à… Sao còn chưa ngủ?”

“Ta ngủ không được.” Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử chui vào chăn Toản Nguyệt, “Chúng ta trò chuyện đi?”

Toản Nguyệt mơ mơ màng màng gật đầu, “Ừ, nói đi…”

Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử dựa vào đầu giường ngẩn người, thật lâu sau mới hỏi, “Toản Nguyệt à, ngươi nói… Bạch Xá có ý gì nha?”

“Ừ…” Toản Nguyệt nhẹ nhàng hừ hừ một tiếng, Thạch Mai quay lại nhìn, hoá ra… Đang ngủ.



Trong phòng Hồng Diệp.

Tướng ngủ của Hồng Diệp không thể sánh bằng tướng ngủ thanh tú của Toản Nguyệt, chăn đá bên chân, váy ngủ lộ ra đến bụng, ống quần bị kéo cao lên còn hở ra một đoạn chân.

Thạch Mai liếc mắt một cái —— muốn chết!

Hồng Diệp nguyên bản luôn cảnh giác, sau khi vào hương phấn trạch, dần dần liền mòn mất một phần hơi thở giang hồ cùng tính cảnh giác, hơn nữa lúc Thạch Mai chạy vào cũng không mang ác ý, cho nên Diệp Son không hề phát hiện. Chờ lúc biết được, liền cảm giác giường nằm dư ra một người, cả kinh ngồi bật dậy, mới nhìn thấy Thạch Mai một tay đặt lên cằm, nằm bên cạnh nàng, bên gối đầu là Tiểu Phúc Tử đang cuộn tròn híp mắt.

“Tiểu Mai… Ngươi làm sao thế?” Hồng Diệp bị đánh thức, ngã đầu ôm chăn.

“Ừ…”

Thạch Mai suy nghĩ, tay sờ bụng Tiểu Phúc Tử.

Hồng Diệp hỏi, “Làm sao vậy? Nhớ Bạch Xá nhớ đến mức ngủ không được?”

Thạch Mai đỏ mặt, trong lòng lộp bộp, tâm nói, mình làm sao thế này? Tư xuân là như thế nào, nhớ nam nhân nhớ đến ngủ không được, cảm thấy thật dọa người, Thạch Mai ôm lấy Tiểu Phúc Tử, nói, “Ta trở về ngủ… Ngươi ngủ ngon.”

Sau đó xỏ guốc chạy mất.

Hồng Diệp bị náo loạn tỉnh cả ngủ, còn muốn ngủ cũng ngủ không được, tức giận đến ôm chăn nằm thẳng trên giường.

Thạch Mai chạy vào trong viện, ngáp một cái vừa định trở về, lại nghe trên đỉnh đầu phần phật một tiếng, một thân ảnh màu trắng rơi xuống trước mắt nàng.

Thạch Mai cả kinh há hốc miệng.

Trong Hương phấn trạch cũng chỉ có phòng ba cô nương. Sân thứ hai có mấy nha hoàn và lão mụ tử thay phiên gác đêm. Sân thứ ba là hầu nữ biết võ công. Bên ngoài là ngoại viện, Trung bá, Tiểu Tịch Tử và vài thị vệ già sống ở đó. Bên ngoài nữa có đại nội thị vệ gác, còn có thủ vệ và cao thủ quản lý phụ trách Bạch gia. Ngoài cửa còn hai cái môn quan cùng hai cái ban thủ vệ mỗi canh giờ lại đổi một lần.

Một đường thẳng tắp, bởi vì có Hương phấn trạch tồn tại, quan binh tuần tra cũng đặc biệt chịu khó, bởi vậy Thạch Mai các nàng có thể nói là mười phần an toàn, Hương phấn trạch cũng tuyệt đối là kín không kẽ hở, nơi này ai có thể tiến vào đây?

Thạch Mai giật mình không thôi, nhưng đến khi tập trung nhìn, lại phát hiện người trước mắt đúng là Bạch Xá.

“Ngươi…” Thạch Mai có chút buồn bực, nhưng sau khi ngạc nhiên lại lập tức nhớ tới mình chỉ mặc váy ngủ, nhanh chóng dùng Tiểu Phúc Tử ngăn trước ngực, chuẩn bị chạy vào buồng đi, Bạch Xá lại nhẹ tay cản nàng, thấp giọng nói, “Đến đây!”

Thạch Mai chớp mắt mấy cái, trong lòng nói, cái gì đến đây?

Còn không có hiểu được, lại nhìn thấy Bạch Xá xoay người tránh phía sau ngọn núi giả.

“Ách…” Thạch Mai không hiểu, lúc này, cửa phòng Hồng Diệp mở ra, nàng ấy nghe được động tĩnh, thò đầu ra xem. Chỉ thấy Thạch Mai đứng ở giữa sân, Bạch Xá đang chuẩn bị trốn phía sau ngọn núi giả.

Diệp Son sửng sốt, trong lòng nghĩ, này xem như yêu đương vụng trộm? Bạch Xá không phải muốn trốn chứ, đang không rõ, liền nhìn thấy Bạch Xá không tiếng động ra dấu động tác cho mình, ý bảo đừng đi ra.

Hồng Diệp dù sao cũng là người giang hồ, lập tức hiểu được nhất định có nguyên nhân, liền đóng cửa phòng, ở bên trong chờ… Quả nhiên, một lát sau, liền nghe thấy trên đỉnh có động tĩnh.

Thị vệ Bạch Xá sắp xếp bốn phía đều đang án binh bất động.

Trong chớp mắt, Thạch Mai nhìn thấy một thân ảnh màu trắng rơi xuống đầu viện, mái tóc hỗn loạn đã được buộc gọn, bụi bẩn trên mặt bạch cũng đã rửa sạch sẽ, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, gầy yếu tiều tụy, mặc một thân áo dài —— đúng là thứ trong ngôi miếu đổ nát kia, nữ quỷ!