*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam tử béo ục ịch đi đầu kinh ngạc nhảy dựng lên, lại ồn ào, “Cách lão
tử, đừng có mặc áo trắng đứng ở đây chứ, hù chết người đấy!!”
Thạch Mai không nghĩ tới người này sẽ nói ra một câu như vậy, phì cười
một tiếng, đưa mắt nhìn Bạch Xá, chỉ thấy Bạch Xá nâng mày, tựa hồ cũng
có chút muốn cười.
“Hô…” Nam tử béo thở phào một hơi, tựa hồ là sợ bóng sợ gió một hồi. Hắn cùng hai người phía sau tìm một chỗ trống
gió mưa không luồn được ở trong ngôi miếu đổ nát ngồi xuống, cũng đắp
một đống lửa, từ trong người lấy ra mấy que diêm, mở ra, đều ướt đẫm.
“Ai.” Nam tử béo quay đầu nói với Bạch Xá, “Xin tý lửa.”
Bạch Xá buông tay, dùng mũi đao nhẹ nhàng nhấc lên một cành cây từ
trong đống lửa. Nhánh cây mang theo lửa bay đi, trong không trung lượn
vài vòng. Nam tử béo đưa tay ra tiếp, cũng thấy sửng sốt, trao đổi ánh
mắt với hai người bên cạnh, đều ý thức được —— gặp được cao thủ.
Ba người bất động thanh sắc, nhìn đống lửa đợi mưa tạnh.
Thạch Mai ngồi chờ cảm thấy rất buồn, trong lòng nghĩ, sớm biết thế
mang theo Tiểu Phúc Tử đi, còn có thể cùng nó chơi trong chốc lát.
Bạch Xá thấy Thạch Mai buồn, liền hỏi nàng, “Có đói bụng không?”
Thạch Mai bị hắn hỏi mới thấy đói, giữa trưa ăn không ít, nhưng cưỡi ngựa đi xa như thế, bụng đã rỗng không.
Tay Bạch Xá từ trên yên ngựa cầm lấy một cái gói to, đưa cho nàng.
Thạch Mai buồn bực, tâm nói, người này lo trước mọi chuyện, sẽ không
chuẩn bị thức ăn luôn đấy chứ. Nhưng khi mở gói ra, chỉ thấy bên trong
có hai cái bình tinh xảo đậy kín.
Thạch Mai đem một cái bình
lấy ra, chỉ thấy bình này hình cầu, còn có nắp đậy, trong suốt, một cái
thìa đáng yêu tinh xảo ở bên trong.
Mở nắp bình ra, còn cần
chút khí lực, vừa mới mở ra, đã ngửi thấy một trận hương khí phác mũi.
Thạch Mai ngẩn người, chỉ thấy bên trong bình có một quả cam lớn, vừa
vặn đựng đầy một cái bình, còn lộ ra nữa cái đầu bên ngoài, mặt trên
điêu khắc hoa văn tinh xảo.
Dùng thìa bạc nhẹ nhàng lật lên, chỉ thấy quả cam có thể mở ra, bên trong là cua nhưỡng chanh.
Thạch Mai có chút kinh hỉ, nàng rất thích ăn cái này, nâng mắt nhìn
lên, đồng thời, khóe miệng rộ lên nụ cười, tựa hồ rất cao hứng.
Tuy Bạch Xá không nói chuyện nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm trạng hắn cũng rất tốt.
Thạch Mai thấy trong bọc hành lý còn một bình, liền đem ra, đưa cho Bạch Xá.
Bạch Xá lắc đầu.
Thạch Mai nói, “Ta một cái đủ rồi.”
Bạch Xá cười, ghé đầu bên tai nàng nói, “Để dành buổi tối ăn đi.”
Thạch Mai mới nhớ tới, đúng vậy, buổi tối còn phải ở ngoài trời ngủ lại một đêm đấy, mặt liền đỏ lên.
Bạch Xá lấy một nhánh cây nhẹ nhàng khều đống lửa, cầm bình rượu lên uống.
Thạch Mai nâng bình dùng thìa bạc ăn thịt cua, nói, “Cũng là do đầu bếp trong phủ ngươi làm sao? Tay nghề hắn thật tốt.”
Bạch Xá thấy nàng thích, liền cười, “Dì Hoắc làm.”
“A?” Thạch Mai có chút giật mình, “Tay nghề dì Hoắc tốt như vậy sao?”
Bạch Xá gật đầu, “Tôm các ngươi vừa mới ăn, cũng là dì ấy làm.”
Thạch Mai nghe xong, nghĩ, “Thật ngại quá …”
“Không sao.” Bạch Xá nói, “Đồ ăn bọn ta ăn đều là dì ấy làm.”
“Dì Hoắc ở nhà của ngươi sao?” Thạch Mai hỏi, “Ta để Hương nhi đi theo
học hỏi, Hương nhi nấu cơm cũng rất tốt, nhưng so với dì Hoắc thì vẫn
kém xa.”
Bạch Xá cười, “Trực tiếp tới nhà ta ăn không phải là được sao.”
Thạch Mai cúi đầu tiếp tục ăn cua, “Như vậy sao được.”
“Lão Khoan là em trai của dì Hoắc.” Bạch Xá đột nhiên mở miệng.
Thạch Mai chấn động, sau một lúc lâu mới nói, “Bọn họ khác họ mà…”
“Lão Khoan từng sửa họ, bởi vì làm nghề này sợ liên lụy đến người nhà,
cho nên sửa lại.” Bạch Xá thấp giọng nói, “Dì Hoắc có ân với ta, ta phải giúp dì tìm ra hung thủ.”
Thạch Mai lẳng lặng ăn thịt cua, gật đầu, “Được, ta cũng giúp.”
Bạch Xá mỉm cười, lại dùng nhánh cây ném vào đống lửa.
Ba người cách đó không xa không ăn nói nhỏ nhẹ như bên này, bọn họ mỗi
người cầm một vò rượu, trên đống lửa nướng thịt hoẵng, lớn tiếng nói
chuyện với nhau bằng giọng Tây Nam.
Thạch Mai nghe xong một nửa liền biết, những người này làm mua bán, tựa hồ tìm một thứ gì mà đến,
nhưng ở trong núi loanh quanh ba ngày, vẫn không thu hoạch được gì.
Ăn xong cua nhưỡng chanh, Thạch Mai thu hồi bình, đậy nắp, lại thả lại
vào trong bọc hành lý, hỏi Bạch Xá, “Ngươi không đói bụng sao?”
Bạch Xá buông bầu rượu, “Chờ buổi tối làm món ăn thôn quê, hiện tại không đói bụng.”
Thạch Mai vừa nghe đến món ăn thôn quê, con ngươi hơi sáng lên, vẻ mặt
này vừa vặn để Bạch Xá xem nhìn thấy, hắn nhịn không được cười khẽ,
Thạch Mai liền đỏ mặt ngượng ngùng.
Lại qua một lúc lâu, chợt nghe Bạch Xá thấp giọng nói, “Lại có người đến.”
Thạch Mai theo bản năng nhìn bốn phía, dường như không bỏ sót chỗ nào.
“Lần này là xe ngựa.” Bạch Xá nói xong, từ trên yên ngựa lại lấy xuống một bao bố, đưa cho Thạch Mai.
Ban đầu Thạch Mai cho rằng đây là một cái khăn, nhưng khi mở ra lại
phát hiện còn một tầng, cứ mở hết tầng này đến lớp khác, cuối cùng hoàn
toàn mở hết, mới phát hiện ra là một mảnh vải bạc mỏng như cánh ve, rất
nhẹ, nàng không hiểu nhìn Bạch Xá.
“Cái này ấm.” Bạch Xá trả lời ngắn gọn, “Buổi tối gió trên núi thổi xuống, lạnh.”
Thạch Mai ban đầu còn buồn bực, một khối sa mỏng có thể cản gió sao? Nhưng đến khi đắp lên liền biết được…
Tấm vải mỏng này, sau khi đắp lên liền có một luồng khí ấm tràn tới,
tuy rằng rất nhẹ, nhưng cảm giác lại giống như đắp chăn bông. Thạch Mai
liền hỏi, “Đây là cái gì vậy? Ấm quá.”
“Dài giác dương nhũ
dương tóc máu.” Bạch Xá nói, “Dài giác dương sống ở cao, phải có nó mới
chống đỡ được băng thiên tuyết địa.” (Chịu )
“Quả thật là thứ tốt.” Thạch Mai nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải, chạm vào mềm mại, làm cho người ta tâm tư mềm nhũn.
Lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng
bánh xe chuyển động. Động tĩnh cũng khiến cho ba người kia chú ý, nam tử béo ú nói, “Cách lão tử, có phải bạn đồng hành không thế?”
Mọi người giương mắt, chỉ thấy một giá xe ngựa to đứng ở cửa ngôi miếu đổ nát.
Thạch Mai nhìn thoáng qua, liền nhịn không được nhíu mày, đến bên tai Bạch Xá thấp giọng nói, “Đó là xe ngựa của Tứ vương phủ.”
Bạch Xá nâng mày, quả là oan gia ngõ hẹp.
Không ngoài sơ liệu của hai người, chỉ thấy một thị vệ đánh xe xuống
khỏi xe ngựa, đến xe sau một nâng màn chắn lên… Còn có hai thị vệ xuống
dưới, mở ô, ở bên ngoài chờ.
Thạch Mai nghĩ trong lòng, quá phô trương.
Theo sau là Tần Hạng Liên mặc cẩm bào màu đen đi xuống, đưa tay ra, đỡ một nữ tử từ trong buồng xe ra ngoài.
Thạch Mai vừa thấy, phát hiện là Loan Cảnh Nhi, còn có chút khó hiểu,
vì sao Tần Hạng Liên lại đi cùng Loan Cảnh Nhi đến vùng hoang dã này?
Chẳng lẽ rời nhà tới đây du ngoạn? Không phải chứ?
Bạch Xá khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát, lập tức hiểu rõ.
Thạch Mai đang còn khó hiểu, liền cảm giác ngón tay Bạch Xá nhẹ nhàng
huých chạm vào hai má mình. Giương mắt, chợt nghe hắn nhẹ giọng nói,
“Ngày ấy ở trong đình hồ…”
Thạch Mai lập tức nghĩ ra, ngày đó
đang ở trong đình hồ, lúc Đoạn Nghiễn, Bạch Xá và nàng nói chuyện bảo
tàng, Loan Cảnh Nhi cùng Trà Phúc đang ở đằng xa, có khi bị nghe thấy
rồi.
Thạch Mai trong lòng liền sáng tỏ, Trà Phúc người này tất
có tâm tư, nhưng Loan Cảnh Nhi lại có thể không ngạc nhiên, ả tất nhiên
là trở về nói cho Tần Hạng Liên. Tần Hạng Liên là vương tộc, thủ hạ cũng nhiều, vừa nghe đến bảo tàng, đại vũ sơn, còn có ngọc phật, rất dễ dàng tìm người làm sáng tỏ sự việc, hơn nữa bảo tàng thời cổ lưu lại đến
giờ, chắc hẳn lúc này hắn mang theo người đến tìm. Bất quá Thạch Mai
không rõ tại sao hắn lại mang theo Loan Cảnh Nhi? Dựa vào những gì nàng
biết về Tần Hạng Liên, hẳn là không đơn giản như vậy, phải cẩn thận đề
phòng.
Rất nhanh, Tần Hạng Liên liền cùng Loan Cảnh nhi đi vào
ngôi miếu đổ nát, liếc mắt trông thấy Bạch Xá và Thạch Mai, trên mặt Tần Hạng Liên xuất hiện sự sửng sốt không giống như đang giả vờ, Loan Cảnh
Nhi đi bên cạnh, vừa nhìn thấy Thạch Mai liền biến sắc.
Thạch Mai bởi vì chuyện lần trước với Tần Hạng Liên, lúc này rất phản cảm với hắn, cúi đầu không thèm để ý nữa.
Đám thị vệ tìm chỗ xung quanh, thấy đối diện Bạch Xá có một nơi nhỏ
ngồi được, liền đốt một đống lửa. Tần Hạng Liên và Loan Cảnh Nhi ngồi
xuống, đối diện bọn Thạch Mai.
Loan Cảnh Nhi xấu hổ vạn phần,
đặc biệt gặp Thạch Mai liền cúi đầu không nói, không hiểu liền cảm thấy
thật mất mặt. Bản thân mình nghe tin tức từ chỗ Thạch Mai, sau đó đến
bên tai Tần Hạng Liên khoe khoang lấy lòng như thế, có chút không nhịn
được.
Thạch Mai cũng không có tâm tư gì, chỉ thấy nhàm chán lại hơi mệt.
Bên ngoài, trời còn mưa rả rích, Tần Hạng Liên và Bạch Xá nhìn nhau, cả hai đều thấy chán ghét không cần nói rõ.
Tần Hạng Liên cảm thấy trong mắt Bạch Xá hàm chứa vài phần cười nhạo,
điều này làm cho hắn thực không thoải mái… Hắn đường đường là một Vương
gia, làm gì có chuyện bị người khác coi nhẹ?! Lại nhìn Thạch Mai, chỉ
thấy trên người nàng đắp một tấm vải mỏng, tựa hồ có chút buồn ngủ, tựa
vào người Bạch Xá, mắt ngẩn ngơ nhìn đống lửa.
Ánh lửa ấm áp làm gò má nàng ửng đỏ, bộ dạng mệt rã rời, rất có phong vị.
Tần Hạng Liên lại nghĩ đến bộ dạng nàng nổi giận với mình ngày ấy, cảm
thấy không cam lòng, một người tốt như thế, lúc trước tại sao mình lại
để nàng rời đi, sớm nên hoài nghi nàng căn bản không phải Trần Thức Mi
mới đúng.
Loan Cảnh Nhi ngồi một bên, thấy ánh mắt Tần Hạng
Liên biến hóa, tầm mắt lại thủy chung cố ý vô tình đặt trên người Thạch
Mai, trong lòng càng thêm hờn giận… Nam nhân, chẳng lẽ thứ gì không
chiếm được mới thấy đó là đồ tốt sao?!